Hoàng Ngọc Minh cảm thấy loại người trong mắt chỉ có tiền này là khó đối phó nhất. Nhưng Giang Ninh lại không nghĩ vậy.
Đắc tội với Giang Ninh, không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Anh đến tìm tôi là muốn giải quyết chuyện này đúng không?”
Hoàng Ngọc Minh nói thẳng.
“Đúng vậy, mọi người đều lăn lộn trong cái giới này, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng thấy, sao phải khó nhau”
Hắc Hổ bắt chéo chân, cười nói: “Sếp Hoàng, cho tôi chút mặt mũi, đây là hiểu lầm, xong chuyện tôi đặt bàn mời sếp Hoàng một bữa.”
Hoàng Ngọc Minh cười lạnh, sắc mặt dần sầm xuống.
Chuyện như thế này, mời một bữa cơm là có thể giải quyết được sao?
Nếu như chỉ đắc tội anh, vậy thì còn có đường cứu vãn, nhưng mà gã lại đác tội với Giang Ninh!
“Hắc Hổ à”
Giọng Hoàng Ngọc Minh lạnh lẽo: “Anh vẫn chưa hiểu hả”
“Nếu như anh đắc tội tôi, vậy thì tôi sẽ nể mặt anh, nhưng anh lại đắc tội người khác!”
Hắc Hổ sững sờ, còn có người khác?
Lâm Cường khốn nạn, chuyện gì cũng câm như hến, tên súc sinh chết dẫm.
“Người khác?”
Gã bừng tỉnh ngộ, vậy chác chán là Hoàng Ngọc Minh quen “Chắc sếp Hoàng quen người đó nhỉ? Vậy anh có thể giúp tôi liên lạc với người đó, bảo hán nể mặt tôi, thế nào?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Mặc dù hơi phiền, thậm chí có khi phải rút ra ít tiền nhưng ít nhất cũng không phải chịu tổn thất gì to lớn.
“Rầm!”
Ai biết, Hoàng Ngọc Minh đập bàn cái rầm, đứng bật dậy
quát: “Phải nể mặt anh? Anh còn chưa đủ tư cách đâu!”
Một cái đập bàn này khiến cho Hắc Hổ cũng phải chấn động.
Gã chưa từng thấy Hoàng Ngọc Minh tức giận thế này bao giờ.
Người nào mà ngay cả gã cũng không có tư cách để người đó nể?
“Hoàng Ngọc Minh, anh đừng nói đùa với tôi.”
Sắc mặt Hắc Hổ lạnh xuống, đều là những kẻ lọc lõi trong giới này, gã chẳng hề sợ Hoàng Ngọc Minh.
“Tôi không nói đùa với anh”
Hoàng Ngọc Minh cười lạnh: “Sáu triệu tám, tiền vào thẻ, có thể dẫn người đi, chuyện này coi như xong, hiện giờ điều kiện như vậy, qua mấy ngày nữa thì chuyện này không dễ giải quyết như thế nữa đâu!”
“Hắc Hổ, đều là người trong giới cả, vậy nên tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, đừng dại nghịch lửa mà có ngày tự thiêu chết chính mình”
Hắc Hổ đứng bật dậy, liên tục cười lạnh.
“Đây là cảnh cáo của anh hay của người kia?”
Gã không ngờ, ở thành phố Đông Hải này vẫn còn có người dám cảnh cáo gã.
Tất cả ông trùm trong giới này gã đều quen, ai lại dám nói chuyện với gã như thế?
Cho dù là Hoàng Ngọc Minh cũng không dám!
Hoàng Ngọc Minh không muốn nhiều lời, nhắc nhở một câu coi như đã nể mặt mũi lắm rồi, loại người như Hắc Hổ này nếu không biết phải trái, vậy thì đấy là chuyện của gã.
Hắc Hổ gật đầu: “Được, được lắm! Sếp Hoàng, tôi thật muốn xem xem, ở thành phố Đông Hải này còn ai dám không nể mặt Hắc Hổ tôi, hừ!”
Về sáu mươi tám tên thuộc hạ kia, gã cứ để đấy, gã không tin Hoàng Ngọc Minh thật dám phế chúng!
Hắc Hổ hằm hằm tức giận rời đi, Hoàng Ngọc Minh không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.
Anh đã sớm biết, dựa vào tính tham lam của Hắc Hổ, chỉ có gã cướp đoạt của người khác chứ đừng hòng ai móc. được tiền trong túi gã.
Cho dù phải hi sinh tính mạng thuộc hạ của gã!
“Hác Hổ, tham lam thì phải trả giá”
Hoàng Ngọc Minh lạnh nhạt nói.
Anh không muốn lãng phí thời gian, lập tức gọi điện thoại thông báo tình huống cho Giang Ninh.
Sau đó, anh lại gọi cho mấy tên thuộc hạ: “Nuôi họ nhiều năm như vậy thì cũng nên chuẩn bị làm việc thôi!”
Ngoại ô, bên ngoài nhà xưởng.
Lâm Vũ Chân đang nói một vài điều cần chú ý, thời hạn thi công và chất lượng với công nhân, cô yêu cầu rất nghiêm khắc, không có chút nhượng bộ nào.
Dáng vẻ cô gái này nghiêm túc làm việc thật sự rất đáng yêu.
Giang Ninh đặt điện thoại xuống, Hoàng Ngọc Minh vừa mới gọi cho hắn.
Hắc Hổ từ chối rồi.
Hắn bước đến trước mặt sáu mươi tám tên côn đồ, dọa cho chúng sợ đến run rẩy.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Anh định giết chúng tôi à!”
“Đừng qua đáng!"
Cả đám người sợ một Giang Ninh.
“Chúng mày không đáng để tao giết”
Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Tao đến để thông báo cho chúng mày, đại ca Hắc Hổ của chúng mày đã từ bỏ chúng mày rồi:
“Không thể nào!”
“Anh Hổ không thể nào bỏ chúng tôi được!”
“Anh ít ở đây chơi trò ly gián, anh Hổ nói chúng tôi là anh eml”
Cả đám người nhao nhao lên, chả ai tin lời anh nói.
Giang Ninh chỉ cười cười, lắc lắc đầu: “Chúng mày ở đây cả ngày trời rồi, gã có đến cứu chúng mày không?”
“Tao nói rồi, một người một trăm ngàn, tiền vào tay tao sẽ thả người, nhưng gã từ chối rồi, chúng mày nói xem, tiền quan trọng hay chúng mày quan trọng đây?”
Mời đọc truyện trên truyện 88