Khi quản gia xuống xe , Abel đã sớm trở lại thư phòng , ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm văn kiện. Nhìn thì không có gì khác biệt , nhưng người quen liếc mắt cái là có thể nhìn ra , anh ta bây giờ chỉ đang ngẩn người mà thôi.
“Ông chủ , tôi đã mang người an toàn trở về , chỉ là cậu Thừa Húc bảo tôi truyền lời cho ngài.” Quản gia nhìn Abel , thời gian ông ta ở chỗ này cũng đã chừng ba mươi năm rồi , đứa trẻ ngày xưa im lặng ít nói hiện tại đã trưởng thành , trở thành một người không dễ bị lay chuyển , sự linh động ngày bé cũng đã không còn.
“Có gì thì mau nói , hiện giờ cậu ta chỉ hận tôi không chết quách đi cho xong , thằng oắt con , ương bướng hệt Dương Minh Hạo!”
Băng giá ngưng tụ trong mắt Abel , anh ta hừ lạnh một tiếng , nghĩ đến người phụ nữ vẫn đang bị nhốt , hung hăng rùng mình một cái.
Quản gia thở dài mở miệng nói: “Cậu Thừa Húc nói ,Nguyễn Kiến Định đã bắt đầu tìm người phụ nữ kia rồi , nếu giấu không kỹ , nhược điểm sẽ cắn ngược lại. Nói xong câu đó cậu Húc lập tức trở về biệt thự.”
Lúc quản gia nói câu này không hề nhấn nhá nhưng lại làm Abel nghe được sự châm chọc. Anh ta vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống , giận đùng đùng đứng bật dậy nhìn chằm chằm một nơi trên giá sách.
Rất lâu sau đó anh ta mới miễng cưỡng khôi phục một chút lý trí , nhưng hai mắt vẫn cứ đỏ bừng , miệng bạnh ra , để lộ hàm răng trắng bóc , nom hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục , chỉ chực chờ hút máu người.
“Tìm người giám sát Dương Thừa Húc hai tư trên hai tư giờ , không có lệnh của tôi , cậu ta không được bước một bước ra khỏi biệt thự!” Có vài việc nắm trong tay quá nhiều năm , đã đến lúc phải ném đi rồi , không thì đến lúc đấy chỉ mình anh ta xuy xẻo!
“Ngày yên tâm , tôi lập tức đi làm , không còn việc gì vậy tôi đi xuống trước.” Dù sao cũng là người bên cạnh lâu năm , trước mặt Abel quản gia vẫn có chút mặt mũi , sau khi nói xong đợi một lát rồi lui ra ngoài.
Sau khi ông ta ra ngoài đóng cửa thư phòng , bên trong vang ra tiếng ầm ầm , quản gia như đã tập mãi thành quen , chẳng dừng lâu mà coi như không thấy gì , xoay người rời khỏi.
Người và vật liên quan tạm thời đều không còn , Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hiếm có được vài ngày yên tĩnh , ngày ngày đi làm cùng nhau. Đến cả Hướng Minh và Tinh Hòa cũng bị ném qua một bên , cứ như bọn họ mới là chân ái , con cái mới là ngoài ý muốn!
Nguyễn Kiến Định chán ngán không nhìn nổi nửa , vừa đúng lúc công tước Otto tĩnh dưỡng tại nhà nên không có chuyện cần làm. Anh ta len lén ôm Tinh Hòa , để cho hai người nhàn rỗi bọn họ buồn chán tự mình tìm chuyện làm. Nhân đó hù dọa hai bậc cha mẹ không có tinh thần trách nhiệm… giờ mới được bao lâu chứ.
Có vợ rồi không cần anh trai , đến con cũng không cần , thật đúng là có tiền đồ!
Bởi vì chuyện này , hai vợ chồng đành chấp nhận một cản trở không lớn không nhỏ , dần dần cũng coi trọng đứa nhỏ hơn , không còn chỉ biết ném cho người khác ôm , thỉnh thoảng cũng sẽ mang đến công ty chăm lo.
Thời gian trôi qua rất nhanh , nháy mắt đã tới lúc gặp mặt gia tộc Húc Nhật , trông Tư Mộ Hàn không mảy may khác gì ngày thường , chỉ có Nguyễn Tri Hạ chú ý tới , cả đêm anh không ngủ , đứng trên ban công hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Từ ngày hai người tái hợp , cô chưa từng ngửi được mùi thuốc lá trên người anh , hẳn là lo cô và con ngửi được. Nhưng bây giờ , rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì khiến nửa đêm anh phải hút thuốc trên ban công đây.
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ ra , cũng không tiện đi ra hỏi anh ngay bây giờ , chỉ có thể nằm trên giường đau lòng trằn trọc không yên.