Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1620:





“Nhà họ Phương ở đâu?” Đàm Long cười híp mắt hỏi: “Bây giờ cũng đã ăn uống no nên rồi, uống cũng uống hết rồi, chúng ta trò chuyện một chút nhé?” Người đưa tin mơ mơ màng màng, gật gù tỏ vẻ đắc ý, cũng không biết mình đang nói gì mà cũng biết nhóm Đàm Long đang hỏi gì.





Chờ tới khi ông ta tỉnh lại thì đã thấy mình không còn ở Đông Hải nữa, ngoại trừ gương mặt sưng to ra thì ông ta không hề nhớ việc mình đã đến Đông Hải.





Tự mình tới đưa tin cho Giang Ninh.





Cảm giác sỉ nhục như thế, cho dù có chết ông ta cũng không quên được!





Lúc này ở võ quán Cực Đạo.





Đàm Long báo lại những tin tức mà mình đã nghe ngóng được.





“Chung? Núi Chung Nam sao?” Đàm Hưng nhướng mày, hít sâu mấy cái, cố gắng khôi phục ưu tư trong lòng: “Không ngời! Không ngờ luôn đấy! Bọn họ thật sự ở chỗ này! Thật sự đang ở đó!” Trong giới giang hồ đã sớm có người gửi tới thế nhưng vẫn không có người nào chứng thực việc này, cũng không có người nào đồng ý tin tưởng việc thật sự có người sống ẩn dật bên trong rừng rậm sâu thẳm như thế.





Gia tộc lánh được, không ngờ bọn họ lại quyết đoán như thế, không quan tâm gì tới thế giới bên ngoài nữa. Bỏ qua cả việc tranh đoạt công danh lợi lộ, chọn cách sống ẩn dật trong rừng sâu, một lòng theo đuổi những cảnh giới cao hơn.





“Chuyện này đã đồn khắp giới giang hồ, từng tin từng tin được xác thật, tôi đột nhiên có dự cảm không lành” Đàm Hưng than thở lên tiếng: “Mấy thế kỷ qua, không hề có người nào phát hiện ra, bây giờ quyền phổ Cực Đạo đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã tới rồi cũng không phải tin gì tốt” Ông ta lo sợ những chuyện khác sẽ xảy ra.





Trăm năm trước, võ thuật truyền thống đột nhiên trở nên sa sút, giới giang hồ cũng trở thành một vũng nước đọng chỉ trong một thời gian ngắn.





Các trường phái cũng biến mất dần, đứt đoạn. Cho dù đến tận bây giờ có một số người đã tìm cách quay lại, thế nhưng cũng không được mấy người là lưu truyền một các nguyên vẹn.





Bây giờ, gia tộc lánh đời này lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là tốt hay xấu.





“Là phúc thì không phải họa, mà là họa thì sẽ giết chết bọn họ” Giang Ninh nhàn nhạt lên tiếng.





“Tôi vốn cũng cảm thấy tò mò, những gia tộc gọi là gia tộc lánh đời như thế rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hôm nay gặp được người đưa tin, tôi cũng biết bọn họ cũng chỉ là mấy người bình thường, cũng không đủ gây sức ép.” Anh đưa mắt nhìn Đàm Long: “Chắc hẳn lĩnh hội được rồi đúng chứ?” Đàm Long gật đầu.





Bọn họ dùng những phương thức đó để “Tiếp đãi” người đưa tin kia, thông tục thì phải giữ nguyên thế nhưng cách thực hiện thì khác nhau.





Thế nhưng điều đó cũng đủ để nói lên rằng những gia tộc lánh đời này, nếu so sánh với bọn họ thì cũng không có gì đặc biệt.





“Bọn họ không phải không theo đuổi danh lợi, mà là muốn theo đuổi nhiều thứ, ví dụ như quyền phổ Cực Đạo này” Tấm bản đồ sau lưng quyền phổ e rằng đang cất giấu thứ gì đó vô cùng đặc biệt, đáng để bọn họ để ý.





“Lão tổ, tôi thì lại thấy, đối với những gia tộc lánh đời này chúng ta cũng không cần quá kính sợ” Đàm Long do dự một lát: “Bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.” Anh ta còn chưa nói nửa câu sau, Giang Ninh lại không phải là người bình thường!





Anh chính là thần!





Anh chính là thân Đông Hải!





Là tín ngưỡng của mỗi một người ở Đông Hải!





Đàm Hưng nhìn Đàm Long, có thể cảm nhận được những sự thay đổi nhỏ trên người anh, thời gian anh ta đi theo Giang Ninh cũng không lâu lắm thế nhưng đủ để nhìn thấy những sự biến hóa này.





“Đàm Long nói không sai, nếu các người cảm thấy kính sợ với những gia tộc lánh đời này thì dư thừa đấy!” Giang Ninh nói thẳng mà không hề kiêng nể gì: “Cùng tồn tại trong giới giang hồ, nếu họ muốn trở nên đặc biệt, trở thành những người cao nhất thì chúng ta sẽ không đồng ý!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK