Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713





Một tiếng động lớn này vang lên làm Phạm La sợ đến mức hô to một tiếng, chén trà trong tay rung lên, nước sôi nóng hổi liền đổ xuống tay. Phạm La lập tức kêu lên thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết vậy.





Gà nhảy dựng lên và vội vàng lấy khăn giấy lau tay, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người xa lạ bước vào thì vô cùng giận dữ.





“Anh là ai?!”





Phạm La tức muốn nổ phổi rồi. Vào văn phòng của mình mà cũng dám không gõ cửa, thật to gan!






VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Đặc biệt còn làm gã bị bỏng tay, đau đến mức mặt lập tức đỏ lên.





Giang Ninh liếc nhìn Phạm La, vừa nhìn dáng vẻ béo tốt này lại biết không phải là người tốt lành gì. Có ai cố gắng làm việc mà lại thành bộ dạng như vậy?





Mẹ nó, đây chắc chắn ăn lắm mà rai Hắn đi thẳng qua, nhìn Phạm La: “Chuyện phê duyệt đơn nhập cảnh là do anh quản lý à?”





“Cậu tính là gì!”





Phạm La giận dữ: “Dám dùng giọng nói này nói chuyện với tôi!”





“Đồ chó nào mà dám xông văn phòng của tôi, cậu biết tôi là ai hay không!”





Gã tức giận gào thét: “Lập tức cút ra ngoài cho tôi, bằng không, cậu đừng mong lại vào văn phòng của tôi nữa.Còn muốn phê duyệt nhập cảnh à? Cậu nằm mơ đi… A al”





Gã còn chưa nói xong, Giang Ninh đã tát qua, trực tiếp đánh cho Phạm La ngã trên sô pha, ôm mặt và hét thảm.





“Tôi hỏi không phải là điều này”





Giang Ninh bước tới và nắm áo của Phạm La, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hỏi anh, có phải chuyện xét duyệt đơn xin nhập cảnh là do anh quản hay không? Anh chỉ cần trả lời đúng hay không!”





Một bên mặt Phạm La trắng bệch, một bên mặt đỏ lên, mở miệng nói: “Đúng… Là tôi.”





“Vậy được rồi, cầm bản kê khai tới, tôi muốn đơn phê duyệt”





“Cậu… cậu là ai, tại sao tôi phải làm cho cậu…”





“Bốp!”





Giang Ninh lại tát một cái, đánh cho bên mặt kia của Phạm La đỏ lên: “Bởi vì đây là công việc của anh!”





Vẻ mặt hắn vô cảm: “Cầm tờ đơn tới!”





Phạm La sợ đến mức hồn bay phách lạc, bao giờ gặp.





qua người hung hãn như vậy chứ.





Người khác đến gặp mình, muốn lấy được đơn nhập cảnh mà không cầu xin mình, không tặng quà thì không có cửa đâu. Mình chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo dài chết bọn họ. Người trước mắt này không chỉ dám trực tiếp xông tới, thậm chí còn dám ra tay đánh mình!





Thành phố Giới Bác có người như vậy ở đâu ra thế?





“Tôi… Tôi không làm!”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.





Phạm La hoảng sợ lại phân nộ nói: “Cậu không được người khác đồng ý thì tôi không thể làm cho cậu được.





Cậu dám đánh tôi thì cậu tiêu rồi! Cậu… AI”





Không đợi Phạm La nói xong, Giang Ninh lại tát một cái.





Một tát này rất nặng, trực tiếp đánh cho hàm răng của Phạm La bay ra ngoài.





Phạm La kêu lên một tiếng thảm thiết và ngã ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, trên gương mặt đầy khủng hoảng!





Hắn… Hắn rốt cuộc là ai vậy?!





“Tôi chờ ở đây, người nào chịu trách nhiệm về chuyện này thì bảo gã lấy tờ đơn tới.”





Giang Ninh cúi đầu, nhìn Phạm La: “Hôm nay tôi không nhận được đơn xét duyệt thì anh đừng đi đâu nữa, cũng không ai có thể cứu được anh đâu.”





Hầu kết của Phạm La hoạt động, toàn thân run rẩy, bị Giang Ninh nhìn lại có cảm giác giống như bị thú hoang chú ý, dường như trong phút chốc sẽ bị Giang Ninh nuốt sống vậy!





Người gã run rẩy không dám đứng lên, cắn răng nói.





“Cậu…cậu muốn khiêu khích sáu gia tộc lớn khống chế thành phố Giới Bắc sao?”





Giang Ninh híp mát, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: “Anh nói đúng rồi.”





Ở trong mắt Phạm La, một tiếng cười này của Giang Ninh còn muốn khủng khiếp hơn cả ác mail Hắn muốn thách thức sáu gia tộc lớn khống chế thành phố Giới Bắc à?





Quá cuồng vọng!





“Cậu nghĩ cậu là ai chứ!”





Phạm La hét lớn, liên tục cười lạnh: “Cậu sẽ chết đến cặn bã cũng chẳng còn thừa lại đâu!”





“Bốp!”





Trả lời gã vẫn là cái tát của Giang Ninh.





Giang Ninh căn bản lười nói lời vô nghĩa với gã: “Anh tiếp tục kéo dài đi. Tôi biết tất cả các người thích kéo dài, không sao, chỉ cần anh chịu được cái tát của tôi thì cứ việc kéo dài thời gian đi.”





“Bốp!”





“Bốp!”





“Bốp!”





Giang Ninh liên tục tát mấy cái, đánh cho Phạm La kêu ba gọi mẹ, kêu gào cứu mạng.





Nhưng phòng làm việc của gã có hiệu quả cách âm cực tốt. Lần đầu tiên gã thấy hối hận. Vì làm một vài chuyện bẩn thỉu mà hã làm cách âm tốt như vậy, bản thân có la rách cổ họng cũng không có ai nghe được.





Cho dù nghe được thì thế nào?





Gã đã nói rồi, không có sự đồng ý của gã thì bất kỳ ai cũng không được phép vào trong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK