Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cấp trên dùng sức lực của sấm sét tiến hành một cuộc quét dọn lớn, mấy khoản làm ăn màu xám của thế giới ngầm nhận đòn công kích nghiêm khác nhất lịch sử! Tất cả những lão đại đó ai cũng ngủ không ngon, sản nghiệp vừa thu mua thậm chí cả sản nghiệp trong tay mình nữa, không biết tổn thất bao nhiêu rồi.
Càng có không ít người, trong một đêm biến mất không thấy đâu! Cả thế giới ngầm của Đông Hải chấn động, khiến người khác sợ hãi không thôi, dù Hoàng Ngọc Minh sớm đã có chuẩn bị, nhưng nghe được tin này vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ vân thấy sợ.
Anh ngồi trên sofa trong nhà, hít sâu mấy lần mới khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Nếu tôi không nghe lời đại ca, thì giờ e là đã biến mất rồi!” Hoàng Ngọc Minh biết hành động sấm sét lần này mạnh đến mức nào, có mấy lão đại thậm chí đều ngã cả rồi, tổn thất cực kỳ nặng nề! Mấy sản nghiệp bỏng tay mà anh ném đi đều là bom hẹn giờ, đến bản thân Hoàng Ngọc Minh cũng không ngờ, mới có bao lâu đâu mà nổ tung hết cả rồi.
“Còn có ai không phục không?” Hoàng Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn đám thuộc hạ vẫn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại đang đứng trước mặt, “Nếu không nhờ đại ca thì bây giờ chúng ta đều tiêu rồi!” Sắc mặt cả đám người hơi tái đi, trong lòng tất nhiên là hiểu, lần này sống sót sau đại nạn, thật sự rất đáng quý.
“Sau này ai dám nghi ngờ quyết định của đại ca thì đừng trách Hoàng Ngọc Minh tôi không nể tình cũ!” “Vâng!” Một đám người đồng thanh nói.
“Ngoài ra bắt đầu từ hôm nay người của chúng ta không được dính líu đến bất kỳ kinh doanh không sạch sẽ nào, làm người thì phải đường đường chính chính, ai muốn làm bậy thì không cần đại ca ra tay, tôi đích thân hủy diệt hắn!” Hoàng Ngọc Minh giọng vang rõ.
Anh biết mọi người đang lo lắng cái gì, trực tiếp nói: “Tôi giao công ty cho cả nhà Lâm Vũ Chân chính là vì tin tưởng họ có thể dẫn dắt mọi người, đường đường chính chính kiếm tiền nuôi gia đình”
“Không lẽ các người không muốn khiến người khác xem trọng?” “Con người sống trên đời còn có thứ quan trọng hơn sinh tồn, là tôn nghiêm!” Giọng anh rõ ràng: “Đại ca từng nói với tôi, phải cho tất cả các người tôn nghiêm, nhưng đó không chỉ là đại ca cho, các người cần phải tự giành giật lấy, nghe rõ cả chưa”
“Dạ rõi” Mọi người giải tán, Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi.
Anh càng ngày càng cảm thấy Giang Ninh thâm sâu khó lường! Sao hán lại biết hành động sấm sét này? Lần hành động này nghe nói lai lịch cực lớn, không lẽ… Hoàng Ngọc.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Minh không dám nghĩ, anh chỉ biết bản thân chọn đúng rồi, hơn nữa còn phải kiên trì không đổi mà đi theo Giang Ninh, để sống cuộc sống có tôn nghiêm! Đợt này có thể coi là khoảng thời gian thư thả nhất của Giang Ninh.
Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đi vào quỹ đạo rất nhanh, từng bước tiếp nhận sản nghiệp của Lâm thị mới, thậm chí còn bắt đầu cải cách, họ không muốn làm Giang Ninh thất vọng, không muốn làm tất cả những người tin tưởng họ thất vọng.
Hai người rất bận rộn, dạo này gần như mỗi ngày đều †ăng ca đến rạng sáng mới về nghỉ ngơi.
Giang Ninh đứng trước cửa công ty, tất cả năm mươi người lựa chọn ở lại.
Tuy ai cũng mặt mày sưng húp, nhưng vẻ không phục vẫn hiện rõ trên mặt.
“Anh nói có thể khiến chúng tôi trở nên mạnh mế? Mạnh cỡ nào?” Người dẫn đầu nghiêm túc nhìn Giang Ninh, hỏi.
“Sự mạnh mẽ mà cậu không thể tưởng tượng được” Giang Ninh lạnh nhạt nói.
“Vậy tôi ở lại!” Người dẫn đầu đó lập tức nói.
Gã không phục, miệng nói không phục nhưng trong tim đã phục rồi.
“Tôi cũng ở lại!”
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, rồi khiêu chiến anh!”
“Ông không phục, ông bắt buộc phải ở lại!” Năm mươi người ai cũng khí thế ngút trời, tất cả chọn ở lại, ai cũng không cam tâm rớt lại phía sau.
Giang Ninh nhìn lướt một vòng nhưng lại lạnh nhạt nói: “Không phải các người muốn ở lại thì tôi bắt buộc phải giữ” “Nếu không thông qua yêu cầu huấn luyện của tôi, thì vẫn cút xéo, tôi nói rồi, tôi không cần rác và phế vật, trước mắt mà nói thì các người không một ai lọt vào mắt của tôi”
Lời của Giang Ninh giống như cây kim đâm vào tim tất cả bọn họ, không chút khách khí. Một đám người ngoài mặt không phục nhưng trong tim rất rõ, Giang Ninh có tư cách nói lời như vậy.
“Hoàng Ngọc Minh tốn nhiều công sức bồi dưỡng các người cho nên tôi cho các người một cơ hội, nhưng nếu các người không biết điều, không chỉ các người cần cút xéo mà Hoàng Ngọc Minh cũng phải cút xéo!”
Mời đọc truyện trên truyện 88