Cũng đồng nghĩa với việc muốn đi xuống không còn là chuyện bọn họ có thể tự quyết định, cho nên cần dùng lực từ bên ngoài.
Sau khi lựa chọn kỹ càng từ nhiều người, anh ta đã đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ có Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn mới có thể làm được việc này.
Cầu người giúp đỡ, đương nhiên là muốn có lễ gặp mặt, Vũ Nguyên Hải cũng lựa chọn kiểm tra suốt một thời gian mới miễn cưỡng nghĩ được nên mang cái gì đi gặp mặt, một cái lễ gặp mặt, cộng thêm một cái quà tặng cũng phí mất gần nửa tháng của anh ta.
“Sau một giờ, nếu anh có thể đưa Giang Húc Đông đến đây, tôi tự nhiên sẽ dọn sạch những người đi theo sau giúp anh.” Từ sau khi Abel trở về, đầu óc của cả anh và Nguyễn Kiến Định đều là suy tính ủ mưu, đã một khoảng thời gian rất lâu chưa được xem kịch rồi, Tư Mộ Hàn hiếm được dịp có hứng thú, tuy rằng Vũ Nguyên Hải nói chuyện này cần anh trả giả lớn, nhưng nhìn người bị mang tới kia, bèn hướng về phía nhân chứng quan trọng này, cho nên cái này liều mạng là đáng giá, đương nhiên, trong chuyện này cũng tồn tại thành phần xem kịch vui. Vũ Nguyễn Hải đứng sững tại chỗ vài giây, sau đó nhướng mày, hai tay đặt bên nhau chà xát, hai phút sau mới ngẩng đầu lên lần nữa: “Về phần giữ chữ tín, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Kiến Định, chờ một lát, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Nói xong, anh ta cũng không dẫn người đàn ông kia đi mà đi thẳng xuống nhà, hiển nhiên là đi ra ngoài bắt người nào đó.
“Chuyện này có tính mạo hiểm quá lớn, chúng ta không thể cam đoan có thể dọn sạch người của Abel, Mộ Hàn, cậu rất mạo hiểm. Tuy rằng không quá đồng ý với hành vi của Tư Mộ Hàn, nhưng cuối cùng Nguyễn Kiến Định cũng không nói thẳng ra trước mặt người khác.
Cho đến khi Vũ Nguyên Hải rời đi, anh ấy mới thở dài phất tay để Chu Thanh đưa người rời đi, thuận miệng nói.
“Tuy rằng tính mạo hiểm cao nhưng nếu có thể hoàn thành thì sẽ được nhiều hơn mất, tôi cảm thấy có thể đánh cược một phen.”
Đã qua lại trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, ưa thích kích thích và mạo hiểm đã khắc sâu vào tâm trí Tư Mộ Hàn, như trở thành một loại tính cách, tuy rằng ngày thường bị anh che giấu rất tốt nhưng có chút thời điểm vẫn bị bản năng của anh đánh bại mà để lộ ra ngoài, ví như bây giờ.
“Lần sau không được lấy lý lẽ như vậy, bây giờ chúng ta đã như đi trên băng mỏng, chỉ cần một bước đạp vào khoảng không thì người có thể rơi xuống vực sâu không chỉ có mình cậu, cậu phải nghĩ đến Tri Hạ và con, bọn họ còn ở trong nhà chờ cậu, đều đã sắp làm bố rồi, chững chạc chút đi.”
Tư Mộ Hàn gần như đi theo sau mông Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Tri Hạ lớn lên, đối với lời nói của người giống như anh trai của mình, anh vẫn nghe vào hai câu, bèn gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi không nhắc lại nữa.
Hai người không nói lời nào, văn phòng lập tức rơi vào im lặng, cho đến vài phút sau, Chu Thanh quay trở về mới phá vỡ cục diện bế tắc.
“Tổng giám đốc, đã giam giữ người cẩn thận rồi, cũng đã sắp xếp người đi hỏi, có tin tức sẽ báo cho ngài ngay.”
“Tạm thời không cần sốt ruột, chờ người nghỉ ngơi rồi từ từ hỏi, chuyện không lớn không nhỏ, nhưng mọi chuyện liên quan đến nhà máy sản xuất dược phẩm đều phải hỏi rõ ràng.” Khó có dịp đi trước Abel một bước, đương nhiên Nguyễn Kiến Định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Tổng giám đốc cứ yên tâm, đã sắp xếp xong tất cả, có tin tức sẽ lập tức báo cho ngài.” Chu Thanh cúi đầu nói.
Nguyễn Kiến Định gật đầu không nói gì nữa, buổi sáng bàn luận đối sách cùng Tư Mộ Hàn đã mất không ít thời gian, Vũ Nguyên Hải đi tìm người, bọn họ ở chỗ này cũng không làm gì, Tư Mộ Hàn bèn đứng lên chuẩn bị đi làm việc.
Tư Mộ Hàn câm lấy máy tính đặt ở bên cạnh, bắt đầu xử lý công việc, mấy ngày gân đây mọi người đều rất bận rộn.
Một khi có chuyện phải làm, thời gian liền trôi qua rất nhanh, Tư Mộ Hàn cảm thấy mới ngồi một lúc, Vũ Nguyên Hải đã dẫn thời đến đây, vẫn là đi theo sau người trợ lý kia, chẳng qua lân này tới hai người, cả người trên dưới đến che kín mít.