Tô Mai bê đồ ăn đi đến, dường như cảm giác được nhiệt độ trong phòng hơi thấp nên không khỏi rùng mình một cái.
Bà ngẩng đầu nhìn thấy điều hòa không bật thì hơi kinh ngạc.
“Giang Ninh, trời nóng lên nhưng con đừng bật điều hòa mãi như thế, dễ mắê bệnh lắm đấy;’eoh biết không?”
Giang Ninh quay đầu, vẻ mặt đã trở lại bình thường, Vội cười nói: “Con biết rồi mẹ”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Buổi tối chúng ta ăn gì thế ạ?”
“Con muốn ăn gì?”
“Sườn xào chua ngọt ạ. Nhưng Vũ Chân nói cô ấy muốn ăn canh cá.”
“Vậy thì sườn xào chua ngọt!”
Hình như Tô Mai tự động quên nửa câu sau của Giang Ninh, sau đó khí thế chui vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Giang Ninh đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng, một tay cầm quả nho, tiếp tục nhàn nhã xem tỉ vi.
Cùng lúc đó, Bắc Sơn là nơi khởi đầu của Thập Nhị Lộ Đàm Thối trong trường phái Bắc Thoái.
Cho dù bây giờ không còn tông môn giang hồ trước kia, người sáng lập này cũng sớm chuyển vào kinh doanh và làm quan giống như người bình thường.
Nhưng ở đây, địa vị của nhà họ Đàm lại không thể nghi ngờ.
Cả gia tộc lớn Đàm thị có chừng tám chi mạch!
Người có quyền phát biểu nhất trong dòng họ tất nhiên chính là Đàm Hưng một Đại Tông Sư của Thập Nhị Lộ Đàm Thối thời nay!
Cho dù là ở phương bắc, tên của Đàm Hưng cũng rất vang dội, dũng mãnh giống như Diệp Tâm Hỏa ở trước mặt Đàm Hưng cũng phải cung kính gọi một tiếng đại ca. Ở trong chốn giang hồ, danh tiếng của Đàm Hưng cực lớn!
Không biết bao nhiêu gia tộc họ lớn muốn mời ông ta trấn giữ, nhưng Đàm Hưng chưa bao giờ để ý tới, ông ta coi thường.
Làm một người giang hồ cũ, ông ta khinh thường những kẻ vì của cải, quyền lực địa vị. Người tập võ nhất định phải có sự cứng cỏi, cao ngạo của mình!
Ông ta rất ghét loại người làm hỏng danh tiếng của Thập Nhị Lộ Đàm Thối như Đàm Phong, thậm chí từng gửi cảnh cáo qua, muốn đuổi Đàm Phong ra khỏi gia phả của Đàm thị!
Nhưng Đàm Phong chết rồi.
€ó người truyền tin tức về Bắc Sơn, nói Đàm Phong chết ở Thịnh Hải, là bị người dùng âm mưu quỷ kế giết chết, ngoài ra còn có ba cao thủ cấp Tông Sư khác cũng chết!
“Hu hu…
Từ đường nhà họ Đàm vang lên những tiếng kêu khóc.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lúc này, người mạch của Đàm Phong đều quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc lóc thảm thiết.
“Đàm tổ, ngài phải làm chủ cho chúng tôi đấy!”
“Đàm Phong bị kẻ gian hại chết, hắn chết thật oan uổng!”
“Những kẻ tiểu nhân này dùng âm mưu quỷ kế hại chết hắn, Đàm tổ phải báo thù cho hắn đấy!”
Mấy người khóc một câu lại kêu lên một tiếng.
Đàm Hưng híp mắt lại, tuy trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì nhưng cơn giận trong lòng đang dần dần bốc lên.
Ông ta không thích Đàm Phong, thậm chí là chán ghét hắn ta.
Cho dù Đàm Phong có thiên phú tuyệt vời, hơn bốn mươi tuổi đã có thực lực cấp Tông Sư, nhưng hắn ta lại si mê của cải, quyền lực và địa vị, thậm chí vì thế mà không tiếc đi làm vài chuyện trái với đạo nghĩa giang hồ.
Đàm Hưng đã mấy lần muốn tự mình ra tay phế bỏ võ công của gã!
Nhưng bây giờ, Đàm Phong đã chết!
Cho dù hành vi của Đàm Phong có xấu xa đến đâu thì đó cũng là người nhà họ Đàm ông ta, trên người chảy.
dòng máu của nhà họ Đàm. Muốn đánh muốn giết cũng chỉ có Đàm Hưng có tư cách, những người khác à, ai dám chứ?
Càng không cần nhắc đến chuyện đối phương dùng gian kế hại chết Đàm Phong!
Nếu luận võ đường đường chính chính, Đàm Phong chết thì chết, đó là do tài nghệ của gã không bằng người ta, gã chết là đáng đời, nhưng nếu dùng thủ đoạn hèn hạ…
Đó chính là khiêu khích nhà họ Đàm!
“Đàm tổi Ngài phải làm chủ cho chúng tôi đấy!”
“Trả thù cho Đàm Phong, đó là tôi Tông Sư của mạch nhà họ Đàm chúng ta, làm sao có thể chết ở bên ngoài được…”
“Đàm tổ, Đàm tổ ngài nghe thử xem!”
Từng tiếng khóc lóc thảm thiết vang vọng ở trong cả từ đường.
Người các mạch khác ở xung quanh đều trầm mặt, không nói một lời.
Bọn họ hiểu rõ cách làm người của Đàm Phong, cho dù gã có thiên phú xuất sắc thì cũng không thể khiến Đàm Hưng thích được.
Nhưng bây giờ lại làm mất danh tiếng của Đàm thị, Đàm Phong đã chết nên không có cách nào truy cứu trách nhiệm của gã, tất nhiên phải đi gặp người giết Đàm Phong để đòi công bằng!
“Được.”
Đàm Hưng chậm rãi mở mắt ra, chỉ một câu nói đã khiến cho người trong từ đường lập tức ngừng khóc, không dám ầmTnữa.
“Truyền lời của tôi tới Đông Hải”
Đàm Hưng nói: “Tôi chỉ cho hung thủ ba ngày, trong ba ngày phải đến nhà tôi ở Bắc Sơn chịu đòn nhận tội, bằng không tôi sẽ đích thân đi Đông Hải một chuyến”