Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30 Làm công đổi lấy tự do




Nhất thời, đám người câm như hến.



Hắc Hổ luôn mồm nói bọn họ là anh em, nhưng trong lòng họ rất rõ ràng, Hắc Hổ ham tài.



Ham tài vô cùng.



Giữa họ với tiền thì chắc chắn Hắc Hổ sẽ chọn tiền!



Một trăm ngàn, mạng của họ còn không đáng một trăm ngàn?



Những năm qua, bọn họ bán mạng làm biết bao nhiêu chuyện cho Hắc Hổ, kết quả thì sao, hiện giờ một trăm ngàn mà Hắc Hổ còn tiếc, thẳng tay bỏ rơi bọn họ.



“Không đâu…Anh Hổ sẽ không như vậy đâu!”



“Nhất định là âm mưu của anh! Anh Hổ sẽ không bỏ rơi chúng tôi!”



“Anh Hổ…anh Hổ anh ấy…sẽ không đâu…”



Giọng nhỏ dần, ngay cả họ cũng không tin bản thân nữa rồi.



Không đến cái bước đường này, ai biết được trong lòng Hắc Hổ mình rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.



Rất hiển nhiên, bọn họ chả có phân lượng nào cả.



Cả đám người mặt mày suy sụp thất vọng, rồi rất nhanh chuyển thành tuyệt vọng và phẫn nộ!



“Vậy anh muốn làm gì?”



Tên côn đồ cầm đầu, mắt đỏ sọc lên, trừng trừng nhìn Giang Ninh.



Giang Ninh rất mạnh!



Mạnh đến đáng sợ.



Cho dù bị Giang Ninh giết thì bọn họ cũng chỉ có thể trách bản thân tài nghệ không đủ, nhưng bọn họ biết rõ, Giang Ninh khinh thường giết bọn họ.



“Không làm gì cả, mà chỉ muốn cho bọn mày thấy rõ sự thật thôi.”



Giang Ninh lạnh nhạt bảo: “Giờ thì chúng mày biết rồi, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng? Chúng mày cho rằng bán mạng làm việc cho Hắc Hổ thì gã sẽ quý trọng tụi mày chắc?”



“Sai rồi! Gã sẽ càng coi thường chúng mày! Coi chúng. mày là công cụ, dùng xong là vứt!”



“Bởi vì chúng mày không còn con đường nào để đi, chỉ có thể bán mạng cho gã, tại sao gã phải quý trọng tụi mày?”



Lời của Giang Ninh, như xoáy thẳng vào tim mỗi một người ở đây.



Khó nghe, nhưng là sự thật.



Một đám người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đi theo Hắc Hổ, chúng không có gì ngoài việc ra sức làm việc, cũng

chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Hác Hổ có kiếm được nhiều nữa cũng chả có liên quan gì đến họ.



“Tao, có thể cho chúng mày một con đường ra”



Tất cả đám người ngẩng phát đầu lên.



“Đừng nhìn tao như vậy, bọn mày quá vô dụng, thực lòng tao rất coi thường, nhưng bọn mày có sức khoẻ, làm công ở nhà xưởng này ngược lại cũng là ý hay”





“Anh…sỉ nhục bọn tôi?”



Có một tên côn đồ tức giận hỏi.



“SỈ nhục mày?”



Giang Ninh cười lạnh: “Vậy tao xin mạn phép hỏi, mày có thể làm được gì?”



Nhất thời tên đó im như thóc, ngoài đánh nhau thì gã chả làm được cái gì cả.



“Đừng quên, sống chết của bọn mày đang nằm trong tay tao, một người giá một trăm ngàn, làm công ở đây, khi nào đủ một trăm ngàn thì có thể đi”



“Anh thả chúng tôi đi?”



Tên côn đồ cầm đầu sững sờ, gã đã nhìn không ít những cuộc đấu đá trong cái giới này.



Rơi vào tay kẻ thù, không chết thì cũng tàn.



Giang Ninh thế nhưng bằng lòng thả họ đi, một người một trăm ngàn, cả đám bọn họ tổng cộng sáu triệu tám đói



“Nếu làm đủ một trăm ngàn thì bọn mày có thể đi, muốn ở lại tao cũng không cho”



Giang Ninh nói thẳng: “Nói rõ ràng chút, hai tháng sau nhà xưởng xây xong rồi thì chúng mày có thể đi”



Đám người đưa mát nhìn nhau, ý của Giang Ninh là bọn họ mỗi tháng đáng năm mươi ngàn?



“Anh tin bọn tôi? Không sợ chúng tôi chạy, hoặc phá các anh, huỷ luôn nhà xưởng của các anh à”



Tên cầm đầu hỏi.



“Mày dám?”



Một câu của Giang Ninh Khiến cho tên đó im bặt.



Trước đây bọn họ làm việc cho Hắc Hổ, Hắc Hổ kiếm tiền còn họ thì bán mạng.



Hiện giờ, Hắc Hổ từ bỏ bọn họ, đương nhiên là họ không cần làm việc cho Hắc Hổ nữa, nhất là đắc tội với Giang Ninh thì họ sẽ có kết quả rất thảm.



Bọn họ vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc nãy Hoàng Ngọc Minh đến gọi Giang Ninh là đại ca một cách đầy cung kính.



Một Hoàng Ngọc Minh cùng đẳng cấp với Hắc Hổ mà còn gọi là đại ca, vậy thì đáng sợ cỡ nào?



Quan trọng nhất là, bọn họ bị đánh cho phục luôn rồi!



“Tôi làm!”



Tên cầm đầu nói to: “Mong là lời anh có thể tin!”



“Còn có tôi! Má ơi, tự do của ông đây, tự ông đi kiếm!”



“Hai tháng một trăm ngàn chuộc lấy tự do, tôi làm!”



Từng người từng người gào lên.



Không cần biết thế nào, một tháng năm mươi ngàn, ít ra ở đây, thân phận của họ được nâng tầm đáng kể.



Lúc này, Lâm Vũ Chân còn đang đau đầu vụ không kịp thời hạn thi công.



“Thuê thêm vài công nhân không được à? Nếu trong hai tháng không hoàn thành thì không thể lắp đặt thiết bị đúng hạn”



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK