“Anh cả ngày đều nghĩ tới những chuyện này. Anh nói xem không phải là không thích em, chỉ là do tham lam thân thể của eml” Dưới sự dẫn dắt chậm rãi của Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Minh Tú rốt cuộc không còn căng thẳng nữa, chậm rãi bình tĩnh lại, nghiêng đầu vào trong ngực anh †a, nói đùa!
Nguyễn Tri Hạ bị đuổi đi, cô đứng ở cửa không biết qua bao lâu, cuối cùng chỉ cảm thấy hai chân không phải là của mình, nhưng hai người bên trong đang thử quần áo vẫn không có dấu hiệu muốn đi ra.
Rõ ràng là cô tới để nêu ý kiến tham khảo, ngược lại mình là người bị đuổi ra ngoài. Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng Nguyễn Tri Hạ tự dõ dành rồi ngồi xuống ghế cứng bên ngoài.
Hai tay ôm ngực, một đôi mắt đen sáng ngời, nhìn chằm chằm phương hướng cái cửa, chờ hai người đi ra, bản thân mình bắt đầu trả đũa, cũng phải cho bọn họ biết một chút sự lợi hại của mình, bằng không . Cô sẽ mất đi địa vị của mình!
Bên trong, hai người lề mà lề mề cùng nhà thiết kế nói chuyện, mọi người cũng thoải mái tán gẫu, Nguyễn Minh Tú đúng là đã quên luôn Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng là thấy thời gian không còn sớm nữa, sau đó đột nhiên nhớ tới Nguyễn Tri Hạ vẫn đang đợi bên ngoài, cô ấy vô cùng lo lắng kết thúc chủ đề, từ trong chạy ra, kết quả thấy Nguyễn Tri Hạ giống như con sâu róm, cả người đang nằm trên băng ghế bên ngoài nhắm mắt thở đều đều.
Nhìn thế này chắc là ngủ thiếp đi rồi, thật khiến người ta dở khóc.
dở cười mà!
Nguyễn Kiến Định từ phía sau đi tới, nhìn thấy hình ảnh này, thực sự không biết phải nói gì, đây thực sự là em gái của mình sao?
“Kiến Định, anh ôm Tri Hạ lên xe đi. Hôm nay em ấy vất vả rồi, để em ấy ở ngoài đợi lâu như vậy!”
Từ trước tới giờ Nguyễn Tri Hạ bận rộn như vậy, Nguyễn Minh Tú đều đã tận mắt chứng kiến, trước đây cô còn làm nũng chơi xấu, hiện tại chỉ có một mình cô, sắp xếp nhiều việc như vậy, cho dù thể xác không mệt mỏi, nhưng cô cũng không thể chịu đựng được về mặt tinh thần!
“Anh đã trao đổi trước với nhiếp ảnh gia về việc chụp ảnh. Nếu chúng ta còn muốn chụp thêm bức nào nữa, chúng tôi có thể lựa chọn thêm” Dù sao thì may xong áo cưới cũng phải mất một thời gian, chưa kể còn có vài bộ váy vẫn chưa hoàn thành!
Tuy rằng thời gian quả thực có chút eo hẹp, nhưng anh ấy đã có chút háo hức không kịp chờ muốn lấy người ta về nhà, ban đêm đường đường chính chính mà ôm đi ngủ, bây giờ mỗi ngày muốn gặp Nguyễn Minh Tú đều phải trốn ông ngoại, lén lút, nó thực sự là quá khó!
Hai người một bên vừa nhỏ giọng nói chuyện, một bên đỡ Nguyễn Tri Hạ lên xe, rồi hạ lưng ghế xuống để cô có thể ngủ thoải mái hơn một chút!
Đám cưới đã được chuẩn bị chu đáo, không có chuyện gì xảy ra giữa chừng, mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ.
Một khoảng thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, Tư Mộ Hàn bận đến sứt đầu mẻ trán làm cho người ta tìm suốt năm ngày, nhưng vẫn không có một chút manh mối nào.
Hiện tại Abel chưa bị diệt trừ, đám cưới này không thể tổ chức tốt được. Chỉ còn lại năm ngày nữa, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa. Dù thế nào đi nữa, trong vòng năm ngày này, anh phải tìm ra tung tích của Abel, tốt hơn hết là giải quyết luôn ông ta!
Lần này, Tư Mộ Hàn kết hợp năm cái bản đồ thành một, sau khi so sánh cẩn thận nghiêm túc, anh thật sự tìm được vài chỗ trên bản đồ cũ nhưng lại không có chút dấu vết trên bản đồ mới, tổng cộng có tất cả mười địa điểm, mặc dù nhìn có vẻ như không có lớn, nhưng lại phân bố khá xa nhau, cho dù phái người chia ra đi tìm, muốn đào ba tấc đất ở mười mấy chỗ này để tìm một lượt, thì trong vòng năm ngày.
nữa cũng không làm được!
Tình huống này có chút phiền phức, ít nhất anh cũng phải xếp loại để có thể loại trừ một nửa địa điểm nhưng phải đảm bảo cho người đi có thể điều tra được ở một nửa nơi còn lại, nếu không, trong vòng năm ngày, nói không chính xác thì Abel có thể đã chạy trốn ngay trước mặt của anh!
Chỉ ngồi trong phòng làm việc là trôi qua mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi Nguyễn Tri Hạ đi đến Tư Mộ Hàn mới lấy lại tỉnh thần!