Sáu bảy chục người nằm la liệt trên đất.
Có mấy người vẫn còn duy trì được tỉnh táo lúc này cũng không dám kêu la, đau đớn vô cùng.
“Giang Ninh, anh không sao chứ?” Lâm Vũ Chân hoàn hồn lại, lo lắng hỏi han.
Cô biết Giang Ninh có thể đánh nhau, nhưng không ngờ lại giỏi như vậy.
Một chọi sáu bảy chục tên!
Hơn nữa chỉ trong có chưa đầy một phút ngán ngủi đã bị Giang Ninh đánh cho tan tác.
Quá đáng sợi “Anh không sao”
Giang Ninh thong thả đáp: “Chúng nó không chạm được vào anh”
Hắn liếc sang, cái đám rác rưởi này thôi mà mình suýt nữa thì mất một phút luôn rồi, xem ra lâu rồi không luyện tập đây mà.
Giang Ninh rút điện thoại gọi điện cho Hoàng Ngọc Minh.
“Có rác rưởi cần cậu thu dọn, tôi muốn cậu nhất định phải đến một chuyến”
Ngắt điện thoại, Giang Ninh quay sang nhìn đám công nhân vẫn còn đang há mồm trợn mắt.
“Các cậu làm việc ở đây thì sẽ không có ai có thể đến gây rối các cậu, hiểu chưa”
Những công nhân đó gật đầu.
Cả người Tiểu Hứa lúc này đang run rẩy.
Cậu sùng bái người ta đó!
Đây mới là đàn ông, đây mới là đàn ông đích thực!
“Anh Ninh!”
Vội vàng bước đến, hơi thở gấp gáp: “Anh yên tâm, em sẽ để ý ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, em sẽ không để anh và cô Lâm thất vọng đâu”
Giang Ninh gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Ngọc Minh đến, còn dẫn the mười mấy người.
“Trói hết cái lũ kia cho tôi!”
Hoàng Ngọc Minh giận dữ có người dám đến phá rối?
“Hạng mục của tao mà còn nói ra thì hạng mục này cũng tính là của anh, có người đến gây sự, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.
Càng huống chỉ giờ đây Lâm Vũ Chân là người phụ trách, cô là vợ của Giang Ninh đó!
“Đại ca, đều tại em thu xếp không ổn thoả, để chị dâu phải sợ hãi”
“Tôi ở đây, còn chưa có ai có thể làm tổn thương cô ấy đâu”
Giang Ninh chỉ tên côn đồ cầm đầu: “Tên đó nói, lão đại của gã là Hắc Hổ”
“Hắc Hổ?”
Nghe thấy tên này, Hoàng Ngọc Minh hơi nhíu mày lại, hiển nhiên tên Hắc Hổ này không phải là hạng bình thường có thể đụng vào.
“Sao, không giải quyết được?”
“Có chút”
Hoàng Ngọc Minh lập tức lắc đầu: “Hắc Hổ này là một nhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, trước đây em có chào hỏi qua lại, không ngờ gã lại là đứng đẳng sau làm trò quỷ”
“Đại ca, chuyện này giao cho em xử lý!”
Mẹ nó chứ, cho dù là ông trời, Hoàng Ngọc Minh cũng không thể nhịn.
Ngay cả hạng mục của mình mà cũng dám đến gây rối, chẳng lẽ là do mình lâu rồi không lộ mặt trong thế giới ngầm nên thế?
“Lão Hoàng.”
Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh, chậm rãi nói: “A Phi bảo cậu ở Đông Hải bao nhiêu năm như vậy, không phải chỉ là để cậu phát triển trong thế giới ngầm đâu”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Hoàng Ngọc Minh rùng mình, kinh ngạc nhìn Giang Ninh.
“Đám rác rưởi này nên thanh lý thì thanh lý, thanh lý sạch sẽ rồi thì cái vòng này cũng sạch sẽ, cậu hiểu không?”
Hoàng Ngọc Minh cảm giác tim mình nhảy binh binh trong lồng ngực, cậu hiểu ý trong lời nói của Giang Ninh.
Hắn muốn tẩy trắng hoàn toàn thế giới ngầm ở Đông Hải.
Hắc Hổ là côn đồ, đương nhiên là Hoàng Ngọc Minh biết rõ.
Nhưng nghe giọng điệu của Giang Ninh, hắn hoàn toàn không đặt cái người tên là Hắc Hổ để vào mắt.
Tựa như đó chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi!
“Liên lạc với Hắc Hổ đi;’
Giang Ninh nhìn sáu bảy chục tên đang bị dây thừng thi công trói lại toàn bộ: “Bào gã đến lĩnh người, một tên một trăm ngàn”
“Thiếu một phân tiền thì đừng hòng mang được tên nào đi!"
Hoàng Ngọc Minh lập tức trả lời: “Vâng”
Sáu mươi tám người, tổng cộng sáu triệu tám, Giang Ninh muốn bán luôn một ổ mà không bán đơn lẻ, thiếu một phân tiền, Hắc Hổ đừng mong mang đi được tên nào.
Lâm Vũ Chân đứng bên cạnh nghe được thì hơi lo lắng. “Giang Ninh, làm thế có làm to chuyện quá không?” Ngay cả Hoàng Ngọc Minh cũng nói Hắc Hổ không dễ chọc, Giang Ninh làm như vậy chỉ e sẽ đắc tội với Hắc Hổ.
Cô cũng đã từng nghe đến cái tên này, tên côn đồ nổ danh thế giới ngầm hầu như cả thành phố Đông Hải này ai cũng biết.
“Làm to chuyện?”
Giang Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ như mắt muỗi thế này mà nói làm to chuyện thì thật mất mặt.”
Những chuyện hắn đã trải qua, chỉ cần tuỳ tiện nói ra một cái là đã đủ chấn động trời đất.
Một tên Hắc Hổ cỏn con?
Giang Ninh cúi sát đầu xuống nhìn cũng chưa chắc đã
thấy được gã.
“Yên tâm đi, em cứ làm việc của em, anh đảm bảo mọi
chuyện thuận lợi”
Giang Ninh cười nói; “Ai cũng không thể gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của vợ anh”
Lâm Vũ Chân chun mũi.
Lúc nào rồi còn cợt nhả được, ai là vợ anh.
Thấy mặt Giang Ninh nghiêm túc, cô không nói thêm gì nữa.
Cô còn nói được gì nữa đây?
Mời đọc truyện trên truyện 88