Lâm Phong tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Gã đã hạ thấp tư thế, ăn nói khép nép cầu xin như vậy nhưng Giang Ninh lại có thái độ thế này à?
Mình đã cho bọn họ bậc thang đi xuống mà bọn họ còn không biết tốt xấu!
"Anh... anh chờ đấy cho tôi!"
Lâm Phong mắng xong một câu thì sợ Giang Ninh sẽ nổi điên mà ra tay, vội vàng bỏ chạy. Trong phòng, hai người Tô Mai và Lâm Văn liếc nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Lâm Vũ Chân.
"Làm vậy, có thể sẽ lớn chuyện không?"
Những lời Lâm Phong nói trước khi đi rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ.
Lâm Vũ Chân không khỏi hơi lo lắng.
Cô hiểu quá rõ về ba con Lâm Cường.
Từ trước đến nay, ông ta chưa từng xem Lâm
Văn là em trai của mình, tất nhiên sẽ không xem người nhà Lâm Văn là họ hàng.
Một khi chọc giận ông ta, người như thế có thể làm ra bất cứ chuyện gì mất.
"Sẽ không đâu."
Giang Ninh thản nhiên nói: “Anh ta bảo chúng ta chờ, vậy chúng ta cứ chờ thôi."
Giang Ninh nói xong liền ra tay thu dọn chén đũa. Tô Mai thấy vậy, vội vàng đi tới đoạt lấy.
"Để tôi để tôi."
Tính tình cậu con rể này có chút mạnh mẽ đấy.
Trước đó bà còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Giang Ninh rõ ràng đang muốn bảo vệ cả nhà bọn họ, không cho bố con Lâm Cường bắt nạt.
Đây thật là một gã vô gia cư à?
"Mẹ vất vả rồi."
Giang Ninh mỉm cười nói.
Hắn vẫn vào vai cực nhanh.
Lâm Văn có phần lo lắng không yên, nhưng không biết nên nói gì. Từ trước đến nay, mọi chuyện trong nhà này đều không phải do ông quyết định.
Ông chỉ đành lại trốn vào buồng trong, trong lòng run sợ đóng cửa lại.
"Bây giờ anh thật sự đắc tội bọn họ rồi."
Lâm Vũ Chân thở dài.
Lâm Phong đến đây xin lỗi với thái độ có thể nói là không tệ. Nhiều năm như vậy, cô còn chưa từng thấy Lâm Phong cúi đầu đâu.
Cô thậm chí đã muốn chuyện lớn hóa nhỏ, để tránh làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Nhưng Giang Ninh lại chẳng hề quan tâm, cứ muốn Lâm Cường tự mình đến xin lỗi.
Sao có thể như vậy được?
Ông bác cay nghiệt, ích kỷ lại sĩ diện kia không thể nào cúi đầu nói xin lỗi với bọn họ đâu.
"Em nói sai rồi.”
Đôi mắt Giang Ninh trong sáng: "Là bọn họ đắc tội anh đấy chứ."
"Anh đã từng nói, anh sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt em."
Lâm Vũ Chân nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng chợt hoảng loạn.
Một giờ trôi qua.
Tô Mai rửa bát xong, thấy Giang Ninh đi tắm thì vội vàng vào phòng của Lâm Vũ Chân.
"Me?"
"Vũ Chân, rốt cuộc Giang Ninh này là ai thế?"
Tô Mai khẽ nói: "Sao mẹ có cảm giác cậu ta đối xử với con có hơi khác thường"
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng lên.
"Mẹ nói gì vậy, trước kia bọn con có quen biết nhau đâu."
Cô cắn môi. Nhưng bắt đầu từ khi gặp được Giang Ninh, người này vẫn luôn bảo vệ mình, bảo vệ người nhà của mình, không để cho ba con Lâm Cường bắt nạt.
"Con tính buổi tối thật sự để cho cậu ta ngủ trong phòng con à?"
Tô Mai lo lắng chính là điều này.
Cho dù bây giờ Giang Ninh trên danh nghĩa là chồng của Lâm Vũ Chân, nhưng người cả nhà bọn họ còn chưa muốn thừa nhận đâu.
"Cậu ta mắc bệnh tâm thần đấy!"
Bà lo lắng Giang Ninh sẽ làm Lâm Vũ Chân bị thương mất.
Lâm Vũ Chân do dự một lát lại nghĩ đến đôi mắt trong sáng của Giang Ninh.
"Anh ấy sẽ không làm con bị thương đâu."
Kẽo kẹt..
Cửa phòng tắm mở ra, Tô Mai vội vàng đi ra ngoài, miệng nói không phát ra tiếng: "Trong phòng mẹ có cái gậy sắt, có việc gì thì con cứ gọi mẹ nhé!"
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, tim đập mạnh.
Thật sự phải để cho Giang Ninh ngủ trong phòng của mình sao?
"Cốc cốc cốc!"
Ngoài cửa lại có tiếng người gõ.
Lâm Văn giống như con mèo bị hoảng sợ, lỗ chân lông trên người đều giãn ra.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Mặt Tô Mai cũng trắng bệch.
Tới rồi!
Lâm Cường tới rồi!
Với tính tình của ông ta thì chắc chắn sẽ không chịu nhịn đâu!
Tiêu đời rồi!
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng không khỏi thấy lo lắng. Cô đi tới phòng khách và nhìn về phía cánh cửa, giống như sau cánh cửa kia là mười mấy tên lưu manh đang cầm gậy gộc vậy.
Người trong nhà chẳng khác nào gặp phải kẻ địch nguy hiểm!
"Mở cửa đi chứ ạ."
Giang Ninh vừa dùng khăn lau đầu vừa cười nói: “Có khách tới kìa."
Dáng vẻ tùy ý này của hắn làm cho Lâm Vũ Chân chợt thấy cạn lời. Người này thật sự không sợ hay là không để ý vậy?
Cô đi tới cửa và mở cửa ra. Đập vào mắt cô chính là Lâm Cường cùng Lâm Phong đi theo phía sau.
"Vũ Chân."
Sắc mặt Lâm Cường không dễ nhìn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Bác đặc biệt tới nhà xin lỗi cháu!"
Lâm Vũ Chân ngẩn người.
Hai người Tô Mai Dán đang ghé sát cửa phòng nghe lén cũng ngẩn người ra.
Lâm Cường thật sự tới nhà xin lỗi à?
"Chuyện đuổi cháu đều là do hiểu nhầm thôi, tất cả đều là lỗi của Lâm Phong, bác đã mắng nó rồi."
Lâm Cường chỉ tay, Lâm Phong lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, Vũ Chân, tôi sai rồi, mong cô hãy tha lỗi cho tôi."
"Trong chuyện này, bác cũng sai, còn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện mà đã đuổi cháu là bác không đúng."
Lâm Cường nói: "Bác hi vọng cháu có thể tha thứ cho bác. Công ty đang cần cháu."
Giọng điệu đúng là cực kỳ thành khẩn.
Nếu Lâm Vũ Chân không đồng ý cũng không được.
"Ngày mai, bác sẽ chờ đón cháu ở cổng công ty, khôi phục lại chức vụ cho cháu, đồng thời tự mình giải thích với mọi người, trả lại công bằng cho cháu."
Lâm Cường nói.
Nói tới đây thì có thể nói lời xin lỗi đã đầy chân thành, thái độ còn hạ thấp hết mức rồi.
Lâm Vũ Chân nhìn Lâm Cường hơi cúi lưng mà không biết nên làm gì.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Giang Ninh khẽ gật đầu mới đồng ý.
"Bác, cháu biết rồi, ngày mai cháu sẽ trở lại."
"Được, vậy ngày mai bác sẽ chờ cháu ở cổng
tập đoàn Lâm thị, chúc ngủ ngon." Hai ba con Lâm Cường nói xong, lúc này mới rời đi.
Cửa đóng lại.
Trên mặt Lâm Vũ Chân vẫn tràn đầy vẻ không tin.
Lâm Cường tự mình tới nhà xin lỗi à?
Thái độ còn thành khẩn như vậy! Cô đã từng thấy bao giờ đâu?
"Anh trai thật sự tới xin lỗi à?"
Lâm Văn đẩy cửa ra, môi có hơi run rẩy, viền mắt cũng đỏ hoe.
Nhiều năm như vậy, cả nhà ông bị Lâm Cường ức hiếp còn ít sao?
Nhưng ông ta đã bao giờ xin lỗi đầu.
Ở trong mắt ông ta, mình chỉ làm cho nhà họ Lâm mất mặt, nếu không phải có quan hệ máu mủ thì chỉ sợ bọn họ đã sớm đuổi cả nhà mình ra khỏi ra nhà họ Lâm từ lâu rồi!
"Ông ta tới xin lỗi rồi!"
"Ông ta tới rồi!"
Tô Mai cũng rất kích động, rõ ràng bà phải chịu áp lực quá lâu nên có phần không kìm nén được cảm xúc.
Khi bà làm dâu ở nhà họ Lâm không chỉ phải để ý tới sức mặt của ông cụ, còn phải nhìn sắc mặt của người anh chồng này, trong lòng bà đã khó chịu mấy chục năm.
Vừa nghe được Lâm Cường ăn nói khép nép xin lỗi, Tô Mai dường như càng khó chịu nổi uất ức nữa.
"Tên khốn kiếp đáng chết này cũng có lúc cúi đầu trước chúng ta."
Tô Mai gần như muốn khóc.
Lâm Vũ Chân nhìn dáng vẻ ba mẹ mình như vậy liền hít sâu một hơi.
Cô vẫn luôn biết ba mẹ bị bác cả bắt nạt, chịu hết ghẻ lạnh và uất ức.
Nhưng hôm nay, cho dù chỉ một lần có thể thấy Lâm Cường cúi thấp đầu nói xin lỗi cũng đủ rồi.
"Từ nay về sau, không ai có thể bắt các người phải chịu uất ức nữa."
Giang Ninh lau khô tóc: “Không ai có thể bắt nạt vợ con, ba mẹ vợ của con cũng vậy."
Giang Ninh nói xong, cả nhà Lâm Vũ Chân đều ngơ ngác nhìn hắn.
Con rể lớn tuổi tới ở rể này đúng là có chút khác thường.
Lúc đó, sau khi ra khỏi nhà của Lâm Vũ Chân, Lâm Cường sa sầm mặt, có vẻ thâm trầm đến mức đáng sợ.
Lâm Phong đi theo phía sau không dám nói một lời nào.
Giang Ninh ép Lâm Cường tới cửa ăn nói khép nép xin lỗi, điều này chẳng khác nào tát mạnh vào mặt ông ta!
"Ngày mai, thông báo tất cả nhân viên tới cổng công ty trước một giờ để đón tiếp Lâm Vũ Chân!"
Lâm Cường cười lạnh, trên gương mặt đầy vẻ hung ác: “Mặt khác, âm thầm truyền ra tin tức, nói Lâm Vũ Chân và sếp Hoàng có quan hệ bất chính, ép tập đoàn Lâm thị phải cúi đầu!"
"Thật ra ba muốn xem thử, Lâm Vũ Chân còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại tập đoàn Lâm thị nữa không!"
Mời đọc truyện trên truyện 88