Đêm khuya tĩnh mịch.
Sóng gió đã lặng yên, nhưng Giang Ninh biết, tất thảy mọi chuyện đã bát đầu không bình yên rồi.
Nằm trên đất, Giang Ninh biết Lâm Vũ Chân chưa ngủ.
“Ngày mai em đừng đến công trường nữa, đi dạo phố với mẹ, mua ít quần áo mỹ phẩm này nọ”
“Tại sao?”
Lâm Vũ Chân quay đầu lại, trong bóng tối, cô nhìn không rõ vẻ mặt của Giang Ninh: “Vậy còn anh?”
“Anh đi”
Lâm Vũ Chân ngập ngừng: “Anh đi làm gì?”
Cô là tổng phụ trách, Giang Ninh còn chả liên quan gì đến hạng mục này, hắn đi làm gì chứ.
“Có vài tên rác rưởi, anh giúp em quét dọn sạch sẽ” Giang Ninh thản nhiên đáp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Văn thức dậy.
Đánh răng rửa mặt cạo râu sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi lâu rồi không diện, mở khoá tủ sách, lấy ra một tệp tài liệu thương nghiệp phủ đầy bụi, sau đó ngồi trên sân thượng nghiêm túc đọc.
Tô Mai không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như Lâm
Văn đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Ánh mắt, khí thế, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không giống trước đây.
Bà có hơi lo lắng.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Hôm qua, Giang Ninh có nói với bà, bắt đầu từ hôm nay Lâm Văn sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ, hôm nay Vũ Chân sẽ dẫn mẹ đi dạo phố, mua sắm ít quần áo và mỹ phẩm”
Giang Ninh lấy bữa sáng từ trên bàn, vừa ăn vừa ra ngoài: “Ba có rất nhiều chuyện cần phải ôn lại, đừng làm phiền đến ba”
Nói xong, chẳng mấy chốc bên ngoài đã vang lên tiếng nổ máy, Giang Ninh lái xe phóng đi thẳng.
Lâm Vũ Chân từ trong phòng đi ra, mặt tỏ vẻ bất lực.
Hôm nay Giang Ninh không cho cô đi, bảo cô dẫn Tô Mai đi dạo phố, chuyện này quan trọng hơn bất cứ việc gì.
“Mẹ, ăn sáng xong con với mẹ đi dạo phố, mẹ con mình lâu rồi không đi dạo quanh mua đồ rồi.”
“Con muốn mua cái gì à? Mẹ thì không cần mua gì cả”
Tô Mai vội nói: “Đừng phung phí.”
Cho dù bà vừa mới có năm triệu, nhưng trong mắt bà, sớm muộn gì cũng phải trả lại số tiền đó cho ngân hàng Đông Hải.
“Không được, Giang Ninh nói nếu hôm nay không mua thì anh ấy về sẽ đi mua” Lâm Vũ Chân dẩu miệng.
Nếu như Giang Ninh mà đi mua thật ấy, có lẽ tên khốn ấy sẽ mua luôn cả cửa hàng nhà người ta mất!
Ngày đó sau khi từ ngân hàng về, cô có lên mạng tìm hiểu xem tấm thẻ đen của Giang Ninh có gì đặc biệt, sau khi đọc một hồi, Lâm Vũ Chân sững sờ cả tiếng đồng hồ mới bình tâm lại được.
Thật sự khó mà tin nổi, Giang Ninh lại có nhiều tiền như vậy.
“Mẹ, nếu mẹ hôm nay không mua mấy bộ, kiểu gì Giang Ninh cũng sẽ mua luôn cửa hàng cho mẹ chọn thoải mái luôn”
Lâm Vũ Chân cũng hết cách.
Giang Ninh dám lắm.
“Được
Tô Mai vừa nghe đã gật đầu ngay lập tức, sao lại thế được, không thể để Giang Ninh tiêu tiền vì bà nữa, bà chọn một hai bộ đang giảm giá là được.
Cho dù bà vừa mới có năm triệu, nhưng trong mắt bà, sớm muộn gì cũng phải trả lại số tiền đó cho ngân hàng Đông Hải.
“Không được, Giang Ninh nói nếu hôm nay không mua thì anh ấy về sẽ đi mua” Lâm Vũ Chân dẩu miệng.
Hắc Hổ đi đầu, nhìn thấy đám thuộc hạ của gã thật đúng là đang làm công cho nhà xưởng thì tức điên lên, mặt đỏ gay: “Phế vật! Chúng mày thật làm mất mặt Hắc Hổ tao đây!
“Tao nuôi chúng mày để rồi thế này đây? Còn hèn hạ đến mức ở lại công xưởng làm culi chuyển gạch”
Gã gào lêt taol”
Còn đứng trơ ra đấy làm gì? Cút hết về cho
Những tên côn đồ trong nhà xưởng thấy Hắc Hổ đến thì sững sờ.
Hắc Hổ đến cứu họ rồi?
Không, nhìn vẻ mặt của Hắc Hổ mà xem, gã còn mang một đống người đến, gã không phải đến cứu người mà là tức giận vì họ làm mất mặt gã, đến để gây sự với họ!
Những người đó trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Lúc cần tiêu tiền để chuộc họ thì Hắc Hổ không hó hé gì, tiếc chút tiền đó.
Giờ cần mặt mũi rồi mới đến máng chửi, thật sự coi họ là cẩu sao?
Gọi là phải đến, chán thì đuổi đi?
Mời đọc truyện trên truyện 88