Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3968:


Thứ giống như là lợi ích, bất kỳ ai đều sẽ không chế nhiều, mặc dù có vẻ chính mình hơi nôn nóng, nhưng Tây Huyền Mạc vẫn là lựa chọn hỏi rõ ràng trước.


“Đương nhiên sẽ không lừa ông, sau khi về tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ với ông” Tư Mộ Hàn đã hứa chuyện gì thì nhất quyết sẽ không nuốt lời, chỉ là nhướng mày rồi gật đầu đồng ý, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.


“Tổng giám đốc Mộ Hàn đã hứa thì tất nhiên sẽ giữ lời, là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, vậy tôi trở về đợi ngài.”


Nói xong Tây Huyền Mạc chắp tay, tự tìm một vị trí cách Tư Mộ Hàn hơi xa rồi ngồi xuống, trên tay cầm một tách trà nóng, xem kịch hay.


“Trước hết có thể cho tôi mượn Tần Văn Hưng một đêm không, tôi có một số ân oán cá nhân cần phải giải quyết với ông ta.” Trong phòng yên tĩnh, Dương Thừa Húc hơi cong ngón tay lại, tuy rằng lúc nãy ở bên kia thì nói rất hay, nhưng khi đứng trước mặt Tư Mộ Hàn, anh ta vẫn có chút sợ hãi.


“Dương Thừa Húc, anh không biết tôi chính là một thương nhân hay sao, tôi phải trả một cái giá rất lớn mới bắt được Tần Văn Hưng, anh dùng cái gì để mượn ông ta một đêm đây?”


Tư Mộ Hàn nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng khẽ cong lên, lạnh lùng nhìn anh ta.


“Tôi có thể cung cấp tin tức tình báo cho anh, dùng cái này để mượn Tần Văn Hưng một đêm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trả ông ta về cho anh ngay.


Anh ta bây giờ không một xu dính túi, cũng không còn bao nhiêu đồ để trao đổi, Dương Thừa Húc nghiến răng, sắc mặt có chút cứng ngắc.


“Trước đó anh đã dùng tin tình báo để đổi sự tự do cho Dương Minh Hạo, nếu như bây giờ anh muốn từ bỏ Dương Minh Hạo, để mượn Tần Văn Hưng một đêm, tôi cũng không có ý kiến, có điều sau này Dương Minh Hạo gặp phải chuyện gì thì tôi không thể dám chắc được đâu.”


Sau khi nói xong, Tư Mộ Hàn chỉnh sửa lại quần áo rồi đứng dậy, không muốn nói thêm điều gì với anh ta, xoay người chuẩn bị rời đi thì bị Dương Thừa Húc xông lên kéo lấy, anh không còn cách nào khác đành phải đứng lại, đút hai tay vào túi, hơi cúi đầu nhìn anh ta.


“Người rõ ràng là do tôi bắt được, Tư Mộ Hàn anh đừng tưởng tôi không biết sáng nay anh tới nói những lời đó là có ý gì, loại chuyện ăn cháo đá bát cũng không phải là làm như vậy, tôi sẽ cố gắng cung cấp tin tức tình báo cho anh sớm nhất có thể, không phải anh muốn biết Tần Văn Hưng đem tiền giấu đi đâu sao? Tôi sẽ giúp anh hỏi rõ ràng!” Dương Thừa Húc hơi ngẩng đầu lên, quần áo trên người bởi vì động tác vừa rồi mà trở nên lộn xộn, nhăn nhúm, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay quá mức bận rộn, râu trên cằm mọc lúng phúng, nhìn cả người vô cùng nhếch nhác.


“Tôi có thể để anh đơn độc nói chuyện với ông ta ở một gian phòng riêng trong vòng hai tiếng.


Tiền quả thật là việc mà bây giờ anh đang quan tâm, nếu Dương Thừa Húc thật sự có thể hỏi ra được, thì sẽ giúp anh giảm bớt rất nhiều phiền toái.


Dù sao buổi tối anh cũng không định làm gì Tần Văn Hưng, lợi dụng thời gian đó cũng không phải là không thể.


Tư Mộ Hàn đảo mắt, lời nói của Dương Thừa Húc quanh quẩn trong đầu anh vài lần, nếu có thể kiếm được lợi ích, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.


“Hai tiếng là quá ngắn, ít nhất cũng phải năm tiếng, Tân Văn Hưng là người như thế nào, tôi cảm thấy anh còn hiểu rõ hơn tôi nhiều, ông ta không thể nào nói ra những thứ có thể bảo vệ mạng sống của ông ta một cách dễ dàng như vậy…”


“Chỉ có hai tiếng không hơn không kém, tôi không phải đang thương lượng với anh, tôi chỉ là đang thông báo cho anh vậy thôi.” Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, ngắt lời anh ta, lướt qua Dương Thừa Húc đi lên tâng, ra lệnh cho người khác đã là thói quen của anh, muốn thương lượng với anh, trừ khi đó là những người anh quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK