Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4064:


“Cậu cũng cẩn thận một chút, tôi đi chuẩn bị trước những gì cần chuẩn bị, khi nào cậu về thì đi thẳng đến điểm đích”


Nguyễn Kiến Định vỗ vỗ vai Tư Mộ Hàn, tuy rằng vẻ mặt có chút không ổn nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.


“Yên tâm, chờ tôi về” Tư Mộ Hàn lái xe rời đi không có thời gian nói nhiều nữa.


Bên kia, Abel vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn điện thoại đã tắt, một lúc sau mới quay lại, cúi xuống, tay chống chân, nhìn người phụ nữ bị nhốt trong lồng phía sau, mỉm cười: “Nguyễn Kiến Định sẽ tới cứu cô sớm thôi, cô có vui không?” Ông ta vốn tưởng rằng Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn chỉ là hai tên ma đầu không đáng kể, không ngờ lại có thể ép ông ta đến mức này, nếu ông ta không cho một bài học, thì quả thực Abel đã sống một cách vô ích trong nhiều năm qua.


“Tôi không biết rốt cuộc ông muốn làm gì, nhưng nếu ông muốn lấy thứ gì đó từ tôi, thì xin lỗi dù có chết tôi cũng không đồng ý” Ôm thật chặt Tinh Hòa trong tay, sắc mặt Nguyễn Minh Tú tái nhợt đến đáng sợ, vừa nói vừa vô thức di chuyển trở lại.


“Tôi không muốn gì nhiều, hai mạng người đổi một, tôi làm vậy đã rất công bằng rồi” Abel đứng dậy, bước vào với nụ cười, dang hai tay, bước đến mép lồng và nhìn xuống khuôn mặt thanh tú trước mặt ông ta.


Nguyễn Minh Tú: “…..” Càng nói càng sai, cô ấy vốn dĩ không biết gì, cho.


dù có biện minh thì con người này cũng không thể nào tha cho cô ấy, cho nên tốt nhất cô ấy nên nhắm mắt lại, ngậm miệng không trả lời, coi con người này như không khí.


Abel nhướng mày không nói gì, chỉ xua tay: “Mở lồng đưa đứa nhỏ ra Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới có thể chấm dứt hoàn toàn mối lo lắng trong lòng, Abel đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Nếu Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã dám xông tới, ông ta còn dám giữ người ở lại, đương nhiên phải ở lại trên mảnh đất này vĩnh viễn mới đúng!


“Kiến Định rõ ràng đã đồng ý với các điều kiện của ông rồi, ông không thể làm như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, ông muốn làm gì thì nhắm vào.


tôi đây này!”


Vừa nghe thấy Abel muốn đem Tinh Hòa đi, Nguyễn Minh Tú vô cùng hoảng sợ, ôm chặt đứa trẻ trong tay giấu đi, cô ấy ngẩng đầu, trừng đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng giờ có rớm chút máu, cô ấy vẫn còn đang run, rõ ràng là rất sợ.


“Tôi đương nhiên không phải loại cầm thú đến mức ra tay cả với trẻ nhỏ, một ngày không ăn, cô vẫn có thể cầm cự được, nhưng trẻ nhỏ thì không” Abel lạnh lùng hẳng giọng một tiếng, liếc nhìn Nguyễn Minh Tú rồi quay người rời đi, mấy vệ sĩ đứng cạnh lồng liền mở cửa bước vào.


Chúng nhanh chóng đem đứa nhỏ ra khỏi vòng tay của Nguyễn Minh Tú, mặc cho hai người họ khóc hét thảm thiết, chúng cũng không hề mềm lòng, ôm Tinh Hòa đang khóc đến mất tiếng, vội vàng đi theo sau Abel.


“Nguyễn Minh Tú kinh ngạc nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, cô ấy đã nhẫn nhịn, kìm nén những giọt nước mắt rơi “lã chã lã chã” cả đêm!


Nhưng rồi cũng không ngăn được, giống như vòi nước được mở ra, Nguyễn Minh Tú khóc nấc lên.


“Thưa ông chủ, đứa nhỏ hình như bị sốt rồi!” Vệ sĩ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, có chút không nõ, liền bước tới cúi đầu nói, con người luôn đặc biệt có thiện cảm với sinh vật mỏng manh yếu ớt như: những đứa trẻ nhỏ.


“Gọi bác sĩ đến khám, đảm bảo người còn sống là được, rồi đưa vào rừng theo đúng kế hoạch”


Abel không hề tỏ ra một chút quan tâm nào, thậm chí còn không thèm nhìn nó, nói xong liền bỏ đi mà không quay lại.


Người vệ sĩ hơi thất thần, đứng ngây ra đó một lúc, rồi cẩn thận bế đứa nhỏ vào phòng, trong nhà họ quả thật lúc nào cũng có bác sĩ, chỉ có điều không biết có xem bệnh cho trẻ nhỏ được không, nhưng dù sao có bác sĩ cũng là may mắn rồi, sống chết là do số trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK