Bị Giang Ninh mắng hai câu đã là gì?
Kể cả bị anh ấy đánh gãy chân đi chăng nữa, Giang Hải cũng sẽ không dám kêu lấy một tiếng.
Anh đứng thẳng người, nhìn mấy người nằm trên đất, thật là không ngờ tới, lại vẫn có người dám mò đến cổng nhà họ Giang.
Hai người già nhà họ Giang thì chắc chăn là không bận †âm đến loại tép riu này, đây là Giang Hải thất trách rồi.
Giang Ninh cũng không để ý gì đến anh, đi thẳng vào trong phòng khách.
Lâm Vũ Chân đứng bật dậy, trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.
Giang Đạo Nhiên cũng đứng dậy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng cả lên, ông bỗng trở nên lúng ta lúng túng, càng không biết nên mở miệng ra nói gì.
Tiết Ninh đứng dậy, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại do dự, không biết nên nói thế nào.
Giang Ninh không hề nhìn ba người bọn họ mà đi thẳng đến trước bàn ăn, kéo một cái ghế ra đặt đít ngồi xuống.
Hơi thở của Giang Đạo Nhiên càng trở nên gấp gáp hơn!
Tiết Ninh liếc nhìn Giang Đạo Nhiên một cái, cũng trở nên căng thẳng, cứ như người đến không phải là Giang Ninh, mà là một nhân vật lớn nào đấy trên thế giới này, khiến cho dù đã trải qua bao sóng to gió lớn như bọn họ cũng không tránh được mà cảm thấy sóng lòng dâng trào.
“Ông xã” Vân là Lâm Vũ Chân phản ứng ra, khẽ tiếng nói: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Ninh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Sao anh lại đến đây?”
Anh đưa tay chỉ vào Giang Hải và anh Cẩu đang xách mấy người kia ra ngoài: “Anh biết là không dựa dẫm gì vào anh Cẩu được!”
Anh Cẩu đang xách một người lên liền khựng người lại, mím môi, gương mặt tức khắc hiện lên vẻ oan ức, anh làm sao mà không biết, rõ ràng là Giang Ninh cũng muốn đến, lại phải lấy anh ra để viện cớ.
Đừng nói là nhà họ Giang này vẫn còn hai cao thủ bậc thầy cao cấp, chỉ nói đến anh và Giang Hải ở đây thôi, đám người hôi thối rác rưởi này sao có thể động đến Lâm Vũ Chân được?
Thôi vậy, đấy là đại ca, đại ca nói thế nào thì là thế ấy.
Chuyện vác nồi như thế này cũng không phải là lần đầu tiên anh bị làm, lần trước Lâm Vũ Chân ngửi thấy mùi thuốc là, hình như Giang Ninh cũng đẩy qua cho anh chịu tội, ôi trời.
Làm đàn em thật là khổ.
“Ừm…” Tên bị anh Cẩu xách lên hơi mở mắt ra, hình như bị đau nên rên lên một tiếng.
“Rắc!”
Anh Cẩu liền bồi một cú đấm, đập gãy một cái xương ngực, lại khiến hắn ta ngất lịm đi.
“Tao để mày phát ra tiếng à?”
Giang Hải nhìn anh Cẩu, cố nhịn cười, nghĩ thầm trong lòng, hình như đi theo Giang Ninh cũng không phải là một việc khiến người khác ngưỡng mộ đến thế.
Trên bàn ăn, bầu không khí trở nên tế nhị.
Giang Đạo Nhiên nhìn Giang Ninh, miệng vẫn há ra, nhưng đến tiếng chào hỏi cũng không biết phải nói thế nào, rõ ràng có rất nhiều muốn nói trong lòng nhưng lại không nói ra nổi một câu.
Tiết Ninh càng cảm thấy bản thân thay thế vị trí mẹ của Giang Ninh lại càng không tiện nói gì.