Đến lãnh đạo Trương cũng biết tin tức Lâm Vũ Chân bị người bắt đi, ông lập tức hạ lệnh, kêu bên cảnh sát phối hợp điều tra, xem ai an gan hùm mật báo dám làm loại chuyện này.
Sát khí trên người Giang Ninh đủ đóng băng không khí!
“Tra được rồi,khách sạn Thâm Hải”. Hoàng Ngọc Minh gọi đến.
Giang Ninh không nói chuyện, điện thoại ném ở một bên, xe hơi như dã thú đang gầm gừ, bay nhanh như tên bản.
Khách sạn Thâm Hải.
Vu Vĩ đã đặt phòng từ trước.
“Đừng chạm vào tôi!”
Lâm Vũ Chân tức giận nói.
Ba tên to cao lại cười lạnh, nắm tay của Lâm Vũ Chân, sợ cô chạy trốn.
Họ biết sở thích của Vu Vĩ, đặt một phòng lớn như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều trò vui cho xem.
“Cậu hai, cần chúng tôi ấn cô ta xuống không”
Một tên cường tráng nói.
Bọn chúng không phải chưa từng làm chuyện này.
“Không cần”
Vu Vĩ bỉ ổi cười, trong mắt đầy vẻ không kiêng kị.
Dù Lâm Vũ Chân đang mặc váy công sở nhưng lại không che đậy nổi thân hình nhỏ nhắn kia.
Hắn muốn lột từng món một, nhất định sẽ có phong vị khác.
Đặc biệt là Lâm Vũ Chân chống cự, thét lớn, trên mặt đầy kinh hoảng sợ hãi, vậy thì càng kích thích!
“Các người ở ngoài canh chừng, đừng để người khác vào đây, chỗ tôi chắc cần mấy tiếng đồng hồ”
“Vâng!”
Ba người đẩy Lâm Vũ Chân lên giường lớn rồi đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
“Anh muốn làm gì!”
Lâm Vũ Chân lạnh lùng quát, “Tôi cảnh cáo anh, chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Chồng cô? Thẳng vô dụng đó?”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Vu Vĩ xem thường nói, “Đợi xử cô xong, tôi mới đi phế nó: “Đáng tiếc, hôm nay hắn ăn may, không đi chung với cô, nếu không, tôi muốn ở trước mặt hắn sỉ nhục cô!”
Vu Vĩ vừa nói vừa cởi thất lưng, đôi mắt đó nhìn chằm chằm từ đầu đến chân Lâm Vũ Chân, lửa trên người đã không khống chế nổi rồi.
“Lâm Vũ Chân, cô vốn nên nghe lời, tôi ghét nhất người không nghe lời tôi.”
Vu Vĩ cười lạnh nói, “Cô yên tâm, phòng này có mười mấy cái máy ảnh, sẽ khiến cô sau này trở nên cực kỳ nghe lời”
Sắc mặt Lâm Vũ Chân đại biến.
Vu Vĩ này muốn làm gì!
Cô lập tức lùi vê sau, nắm lấy đèn trên đầu giường, dùng sức quơ: “Đừng qua đây! Tôi bảo anh đừng qua đây!”
Giọng của cô đầy kinh hoảng và hoảng loạn, nước mắt sớm đã không chịu nổi mà rơi xuống.
Giang Ninh! Giang Ninh, em ở đây!
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của Lâm Vũ Chân, Vu Vĩ cười lớn, từng bước từng bước đi qua.
“Sợ à? Hoảng loạn sao? Thét lên đi, dù thét khản cổ cũng không ai đến cứu cô đâu!”
“Giang Ninh! Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân sợ hãi hét lớn.
Mỗi lần có nguy hiểm, Giang Ninh luôn đến cứu cô, anh ở đâu, bây giờ anh ở đâu!
Giang Ninh đang xông vào khách sạn, theo sau là trăm người cùng xông vào, lập tức phong tỏa khách sạn, không cho bất kỳ ai rời đi.
Hỏi số phòng ở tiếp tục, Giang Ninh lập tức xông lên lầu, tốc độ của anh nhanh như chớp, vừa rời khỏi cầu thang bộ, Giang Ninh liền nghe có người gọi tên mình.
Là giọng của Lâm Vũ Chân!
Ngoài cửa có ba người đang đứng!
Giang Ninh nhìn thấy chúng, mặt đầy sát khí, lập tức bộc phát!
“Roẹt”
Giang Ninh xông đến!
“Là ai! Dám làm phiền cậu hai nhà tao, muốn chết à!”
Ba tên đó cười lạnh, không bỏ Giang Ninh vào mắt, thậm chí chỉ có một người xông qua, nâng nắm đấm lớn như bao cát lên đánh mạnh về hướng đầu của Giang Ninh!
“Chết!”
Lần đầu Giang Ninh thật sự động đến sát khí! Một nắm đấm xuất ra, cuồng bạo như rồng!
Mời đọc truyện trên Vietwriter