Tiếng động vang lên giòn giã làm cho mấy người Cao Phi lập tức muốn ra tay.
Nhưng bọn họ bị ba mươi con sói bao vây nên không dám làm gì cả!
Cao Phi biết rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ ra tay, vậy thì hôm nay trong bọn họ sẽ không có một người nào có thể đứng mà rời khỏi đây được.
Bọn họ chỉ có thể đành để cho Lâm Võ phải chịu uất ức thôi.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi hiện rả làm Lâm Võ trợn tròn mắt nhìn. Từ trước đến nay ông ta không ngờ được, mình trở lại Đông Hải sẽ phải chịu sỉ nhục, uất ức như vậy.
Ông ta muốn phản kháng, thậm chí muốn giết luôn Hoàng Ngọc Minh, nhưng bây giờ ông ta căn bản không thể nhúc nhích được.
"Ông mang theo lời tôi trở về, đừng quay lại Đông Hải nữa”
Hoàng Ngọc Minh hừ một tiếng: “Người khác không được phép tới phá hỏng trật tự ở đây, ai dám thò tay qua thì tôi sẽ chém đứt tay kẻ đói”
Anh nói xong liền quay người rời đi. Khi anh đi tới cửa, một giọng hờ hững vọng lại: “Xúc phạm tới đại ca thì phải chịu chút trừng phạt nho nhỏ, đánh gãy nốt cái chân còn lại của ông ta đi”
Anh vừa nói dứt lời đã nghe có một tiếng kêu thảm thiết vọng tới…
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe tải chở lợn chạy như bay trên đường liên tỉnh và dừng lại ở trước cột mốc ranh giới. Bất chợt có mười mấy người bị ném xuống, khắp người dính đầy phân và nước tiểu.
Chiếc xe tải nghênh ngang rời đi, còn đám người Lâm Võ lại chịu nhục nhã kêu cứu mạng.
Một buổi tối, Đông Hải giống như trải qua một trận động đất vậy.
Cả giới xã hội đen hoàn toàn bị rửa sạch một lượt.
Trên bàn làm việc của lãnh đạo, từng tập tài dày về đám người Vương Cao đã được khép lại. Mãi đến ba giờ sáng, người lãnh đạo nào đó mới vỗ ngực, thở hắt ra một hơi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Rốt cuộc là vị thần tiên nào lại lợi hại như vậy? Chuyện mà chúng ta làm suốt mấy năm cũng không thể làm được, không ngờ người đó chỉ cần một buổi tối đã làm xong.”
Nghĩ thôi cũng biết, đó tuyệt đối là một nhân vật lớn âm thầm giúp bọn họ giải quyết chuyện này. Nhưng tiếp theo sẽ thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể xem chừng.
Ít nhất trong thời gian ngắn, trật tự giới xã hội đen Đông Hải có thể được ổn định.
Lãnh đạo khẽ day huyệt thái dương, thư ký gõ cửa đi vào.
“Ngài nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai ngài còn phải tham dự lễ quyên tặng hai trường tiểu học Hi Vọng đấy.”
Thư ký quan tâm nói: “Gần đây các chủ doanh nghiệp nóng lòng làm từ thiện càng lúc càng nhiều, đây là chuyện tốt”
“Đúng, đây là chuyện tốt, hi vọng đều là chuyện tốt.”
Đêm này, rất nhiều người ngủ không được, trong đó có cả Lâm Vũ Chân.
Cô nằm ở trên giường, ánh đèn đường mờ tỏ ngoài phòng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng, vừa lúc rọi vào trước chiếc chiếu cói của Giang Ninh.
Cô không ngờ cứ ngơ ngác nhìn người đàn ông này. Giang Ninh tới bên cạnh mình chưa đến hai tháng.
Nhưng hai tháng này đã cho cô rất nhiều niềm vui và chấn động, lần sau còn lớn hơn lần trước.
Giang Ninh bảo vệ mình mấy lần? Hắn bảo vệ ba mẹ mình mấy lần?
Lại giống như hắn nói, đó không chỉ là ba mẹ của mình, còn là ba mẹ của hắn.
Cái gì vậy chứ? Người ta còn chưa thật sự tiếp nhận anh, được không?
Lâm Vũ Chân đột nhiên cảm thấy Tô Mai nói đúng, mình bây giờ không xứng với Giang Ninh.
Sao hắn lại ưu tú như vậy?
Cô hít sâu một hơi, không biết sao trong lòng đột nhiên có cảm giác áp lực, dường như mình cần phải cố gắng hơn nữa.
Không biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì mùi thơm của đồ ăn sáng ở ngoài phòng đã bay vào trong phòng.
“Dậy sớm thế?”
Lâm Vũ Chân liếc nhìn qua, thấy chiếc chiếu và chăn trên sàn nhà đều đã được dọn xong, sắp xếp chỉnh tề làm người ta không có cách nào tin tưởng người ngủ ở đây từng là một gã vô gia cư.
Cô rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng rồi đi làm.
Hôm nay Lâm Vũ Chân không nói nhiều. Không, cô còn chẳng nói lấy một câu.
Cô ngồi trên xe và quay đầu qua chỗ khác, cũng không nhìn Giang Ninh, hình như cố ý muốn phân rõ giới hạn với hắn.
“Chuyện sau này, cứ để em tự làm được không?”
Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Chân mới mở miệng.
Mời đọc truyện trên truyện 88