Nhà ăn khách sạn.
Giang Ninh uống rượu nên không thể để hắn lái хе.
Hoàng Ngọc Minh sai người chở hắn về.
Lâm Văn cũng uống không ít, cả đường ôm lấy Tô Mai, rượu vào lời ra lẩm bẩm thì thầm bên tai bà.
"Vợ ơi, anh yêu em, nhất định anh sẽ khôi phục lại, sống những ngày tháng thật tốt bên mẹ con em."
"Vợ à, cảm ơn em những năm qua đã chăm sóc anh, anh có đức có tài gì mà lại lấy được người vợ hiền dâu thảo như em.”
"Vợ, cả đời này chúng ta không rời xa nhau được không?”
Lâm Văn hệt như một đứa nhỏ, ôm chặt Tô Mai không rời, khiến Tô Mai mặt đỏ như tôm luộc, nhưng không tài nào bắt ông dừng lại được.
"Con nó đang ngồi trên kia kìa!”
Tô Mai hết chịu nổi, trách.
Lâm Vũ Chân vờ như không nhìn thấy, trên mặt ngậm ý cười.
Cô không biết là đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy khung cảnh này.
Nửa đêm, Lâm Vũ Chân nằm trên giường, còn Giang Ninh ngủ dưới đất.
"Giang Ninh?”
"Ù."
"Cảm ơn anh.”
"Không có gì.”
Sau đoạn trò chuyện ngắn ngủi hai người lại lâm vào im lặng.
"Sau này, đừng vung tiền cho nhà em nữa, được không?”
"Không thể.”
Giang Ninh ngồi trước mặt Lâm Vũ Chân, không hề có ý nhượng bộ: “Đây là nhà anh, có vợ anh, có ba mẹ anh, anh không tiêu tiền vì em thì vì ai?”
"Nhưng mà...tại sao?”
Lâm Vũ Chân mím môi.
Tên này không biết là ngốc thật hay giả vờ, dựa vào điều kiện của hắn, loại phụ nữ nào mà không tìm được, tại sao cứ phải lấy mình rồi vào nhà mình ở rể.
"Anh mặt dày ở nhà em không đi, còn ăn cơm mẹ em làm, không thể cứ ăn không ở không mãi được.”
Giang Ninh bảo: "Được rồi, ngủ thôi, ngủ ngon.”
Lâm Vũ Chân còn muốn hỏi tiếp, nhưng Giang Ninh không để ý đến cô nữa.
Cô cũng đành chịu, tên này, rốt cuộc là tại sao nhỉ.
Một đêm vô sự.
Sáng sớm ngủ dậy, Giang Ninh phát hiện nữa sáng hôm nay còn phong phú hơn hôm qua rất nhiều.
Hắn không khách sáo, đánh răng rửa mặt xong liền ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
"Ba con đầu?”
"Tối qua uống nhiều quá, giờ vẫn đang ngủ” Tô Mai đang ở phòng bếp nhẹ giọng bảo hắn.
"Tửu lượng của ba phải luyện thêm, nếu không sau này có xã giao thì làm thế nào.”
Hắn nói tuỳ tiện nhưng Tô Mai lại ngẩn ra.
Xã giao?
Lâm Văn thì cần xã giao cái gì?
Giang Ninh không nói tiếp.
“Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Trong phòng, Lâm Vũ Chân đang bận rộn thu xếp, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài: "Nhà xưởng bên kia có chút chuyện, em phải đi một chuyến."
Giang Ninh vơ vội lấy một cái bánh quẩy, đứng bật dậy: “Anh chở em!”
"Mẹ, chúng con đi đây!” Hai người chạy như bay ra cửa.
"Vũ Chân, con còn chưa ăn sáng!”
Tô Mai vội la lên, nhưng hai người đã chạy mất tăm mất dạng.
Giang Ninh ăn như gió cuốn mây trôi, nhìn bát đũa xếp chồng một đống trên bàn ăn, Tô Mai lắc đầu, bỗng bật cười.
"Đứa nhỏ này thật, có ai giành ăn của nó chứ”
Tô Mai thu dọn bát đĩa, đang định vào phòng bếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tô Mai mở cửa, nhìn thấy mấy người đang đứng bên ngoài tay xách theo quà, mặc một thân tây trang, khí chất phi phàm.
Người đàn ông dẫn đầu có mái tóc hoa râm, nhìn thấy Tô Mai thì lập tức cúi người, khách khí hỏi: "Xin hỏi, bà là Tô Mai có phải không?"
Tô Mai gật đầu trả lời: “Các người là ai?”
“Xin chào, tôi là Tiết Hàng, tổng giám đốc ngân hàng Đông Hải, cậu này là Tiểu Dương-trưởng chi nhánh” Mặt Tiết Hàng đầy vẻ hối lỗi: "Chúng tôi đã biết chuyện hôm qua của bà Tô Mai đây ở chi nhánh ngân hàng, hôm nay, chúng tôi cố ý đến để xin lỗi bà.”
Tô Mai ngấn ra.
Tổng giám đốc ngân hàng và trưởng chi nhánh của ngân hàng Đông Hải đích thân đến xin lỗi bà?
"Chúng tôi có thể vào nhà không?” Tiết Hàng khách khí hỏi.
"Xin, xin mời.” Tô Mai tránh ra.
Trong lúc đó.
Trương Vinh mặt đỏ gay đứng trong ban quản lý chung cư, tức giận vô cùng.
Ông ta một đêm không ngủ, sáng sớm ban quản lý chung cư vừa mới mở cửa làm việc ông đã chạy đến rồi.
"Tra! Điều tra cho tôi! Xem camera! Tôi thật muốn xem xem tên khốn nào đụng vào xe tôi!
Chiếc Porsche ông vừa mới tậu về!
Giờ cũng chả sửa nổi!
Ông nhất định phải tìm cho ra tên khốn ấy, bắt tên đó bồi thường cho tán gia bại sản mới thôi!
"Thật xin lỗi, hôm qua trời tối quá, chỉ e camera không quay được.”
Giám đốc ban quản lý rất phản cảm đối với loại người như Trương Vinh, không muốn giúp ông ta tra.
Rõ ràng là hắn đỗ xe lung tung, giờ đụng phải một tên rắn mặt, cho hắn đáng đời!
"Anh đừng có lừa bịp tụi này, tôi ở cái chung cư này đây, có gì không quay được? Lần trước con dâu nhà Đại Thắng hôn thằng khác còn quay được cơ mà?”
Trương Thuý lớn tiếng: “Nếu anh không tra, vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Giám đốc không còn cách nào đành phải sai người trích xuất camera kiểm tra.
Lúc nhìn thấy chiếc BMW còn chưa thấy biển số đâu, Trương Thuý đã la lên.
"Là chúng nó! Hoá ra là chúng nó!”
"Chị biết họ à?"
Trương Vinh hầm hầm tức giận.
"Hàng xóm của chị, xe này là của nhà họ, còn cố tình lừa chị nói là do đứa con ở rể nhà họ mua!”
Trương Thuý hừ một tiếng, bĩu môi chế nhạo: "Ai còn không biết, con rể nhà họ là một tên lang thang, mua xe cái khỉ gì?”
"Được lắm, dám đụng đến xe của tao, xem tao chơi chết tụi mày thế nào!”
Mặt Trương Vinh sầm xuống, xoay người kéo Trương Thuý rời đi, tiến thẳng đến nhà Tô Mai.
Ông ta thầm nghĩ, không những phải tẩn Giang Ninh một trận thừa sống thiếu chết, còn phải đòi tiền bồi thường.
Nếu đã có tiền mua BMW, thể thì bồi thường hắn một con Porsche mới chắc không sao đâu nhỉ?
Lúc này.
Tô Mai rót nước mời mấy người khách, Tiết Hàng vội đứng dậy, hai tay đón lấy.
"Bà Tô khách sáo quá”
Ông ngoắc tay, mấy tên thuộc hạ lập tức dâng quà lên.
"Có chút lòng thành, mong bà Tô nhận lấy."
Tô Mai xua tay bảo: "Vậy không tốt lắm."
"Không, không, là chúng tôi sai, mong bà Tô tha thứ.”
Tiết Hàng vội nói: "Xảy ra hiểu lầm như vậy, chúng tôi rất xin lỗi, lần này bà Tô cần chúng tôi bù đắp thế nào, chúng tôi đều chấp nhận.”
Trưởng chi nhánh đứng một bên không dám hó hé câu nào.
Chuyện lần này thật sự quá lớn.
Không ai có thể ngờ, tổng giám đốc ngân hàng sắp nghỉ hưu rồi còn suýt nữa bị đuổi.
Thậm chí, liên minh ngân hàng toàn cầu cũng cảnh cáo rồi, không xử lý chuyện này cho tốt, thì ngân hàng Đông Hải sẽ bị đá khỏi liên minh ngân hàng, đây đúng lá đả kích mang tính huỷ diệt đó!
"Giám đốc liên quan đến chuyện này đã từ chức, đồng thời chúng tôi thông báo cho toàn ngành tài chính vĩnh viễn không được phép tuyển dụng.”
Tổng giám đốc ngân hàng bảo: “Còn có nhân viên thu ngân, chúng tôi sẽ truy tố cô ta tội phỉ báng, còn người bảo vệ đó...”
“Anh Tiết.”
Tô Mai vừa nghe liền lắc đầu: “Không cần phải như vậy, nghiêm khắc quá, tôi tin hai đứa nhỏ đó bản tính không xấu.”
Đúng thật là bà đã chịu uất ức, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hiểu lầm, bà không hi vọng vì mình mà cắt đứt đường sống của gia đình khác.
Đầu năm nay, nhà nào cũng có những nỗi khổ của riêng mình, làm sai thì chịu phạt một chút sau đó nhận lỗi sửa sai là được, không thể dồn người ta vào chỗ chết.
Tiết Hàng nghe vậy thì khâm phục không thôi.
Ông gật đầu nói: "Bà Tô khoan dung độ lượng, tôi thật sự rất khâm phục, vậy tôi xin nghe lời bà Tô.”
Nói xong, ông quay đầu nhìn trưởng chi nhánh, anh ta lập tức lấy ra một thẻ vàng.
“Đây là thẻ vip của ngân hàng Đông Hải, hạn mức của thẻ là năm triệu, đây là bồi thường của chúng tôi dành cho bà Tô, bà hãy nhận lấy."
Không đợi Tô Mai từ chối đám người đã đồng loạt cúi thấp người, cầu xin: “Mong bà hãy nhận lấy, cho chúng tôi cơ hội sửa sai làm lại!”
Mời đọc truyện trên truyện 88