Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127




Mấy năm nay, ông Phó quả thật không màng thế sự, chuyện của thế giới ngầm tỉnh thành luôn không hỏi nhiều, nhưng mấy người Chương Trình đều biết, tỉnh thành này vẫn là ông Phó làm chủ.



Dù là giữa mấy lão đại bọn họ có mâu thuẫn, cũng mời ông Phó ra để hòa giải, ông Phó bảo họ thế nào thì họ thế đó. Chỉ cần ông Phó không chết thì ở thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải này, ông Phó vẫn là vua chân chính!



“Câu lạc bộ mặt nạ vẫn mở, thuộc hạ của ông Phó đệ nhất sát thần vẫn ở đó, vậy tỉnh thành này chính là do ông Phó làm chủ”



Chương Trình lạnh lùng nhìn lướt một vòng, “Các người đều lau sạch mắt cho tôi, đừng vô ý chọc phải ông Phó, không thì chúng ta đều phải chết!”



Mấy người Cao Phi lạnh gáy, gật đầu liên tục.



Hai chữ ông Phó giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu tất cả những người trong thế giới ngầm của tỉnh thành, đã trọn hai mươi mấy năm rồi!



Đặc biệt là cao thủ đáng sợ đó bên cạnh ông ta, được mệnh danh là đệ nhất sát thần, càng đè đến mọi người không ngẩng đầu dậy nổi.



Ở trước mặt sát thần đó, kẻ mạnh như Lâm Võ chính là trò đùa, chỉ cần một chiêu, chết không nghi ngờ gì!



Không khí nặng trĩu và căng thẳng.



Mấy người Lâm Võ và Cao Phi đều không nói gì.



Tỉnh thành có ông Phó, ngọn núi lớn đáng sợ chiếm giữ hai mươi mấy năm, họ hoàn toàn không có sức chống cự, điều có thể nghĩ là, cứ để ông Phó già đi, tự lặng lẽ thoái vị.



Mà bây giờ Đông Hải lại ngấm ngầm có dấu hiệu quật khởi, nhưng miếng thịt béo bở này bây giờ rõ ràng chính là vật không có chủ!



“Cứ vậy trước đi, tạm thời án binh bất động”



Chương Trình suy nghĩ một hồi, “Nhưng đều trông chừng cho kỹ cho tôi, không cần biết là bên của ông Phó hay là Đông Hải, một khi có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi”



“Vâng!”



Mời đọc truyện trên Vietwriter



Mọi người đồng thanh đáp.



Cả tỉnh thành, mọi người đều rất ăn ý, vì mọi người đều rất thông minh.



Bên ông Phó không có động tĩnh, tất nhiên họ cũng sẽ không có động tĩnh.



Đặc biệt, Châu Hoa biến mất trong một đêm, chuyện này đối với mọi người có tính công kích quá lớn.



Đó là người mà sau lưng có ông chủ ở phương Bắc, vậy mà lại lặng lẽ biến mất, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác không nhịn được mà nổi da gà.





Tỉnh thành không động tĩnh, thành phố xung quanh Đông Hải cũng vậy, mấy người vốn có tâm tư, bây giờ chỉ muốn rụt đầu vào trong đũng quần.



Nhất thời, thành phố Đông Hải sóng yên biển lặng.



Nhưng Giang Ninh biết rất rõ, Đông Hải bây giờ đã bị quá nhiều người nhắm vào rồi.



Chúng không dám xông lên trực tiếp nhưng đang đợi cơ hội.



Cơ hội?



Vậy phải xem tâm trạng của bản thân, lúc nào mới cho chúng cái cơ hội này rồi.



Ít nhất bây giờ, Giang Ninh không rảnh.



Tâm tư của hắn đều hướng về Lâm Vũ Chân.



Nhân khoảng thời gian bình yên này, khiến Lâm thị phát triển thật tốt, đi vào quỹ đạo tiến một bước phát triển.



Như vậy, vợ mới ngày càng có lòng tin, mới thôi nói không xứng với hắn.



Lâm Văn hồi phục không tệ, đã có thể bắt đầu thử đi bộ rồi.



“Chậm tí, anh chậm tí! Đừng gấp!”



Tô Mai đứng một bên, vừa căng thẳng vừa phấn khích.



Thấy hai tay Lâm Văn lắc lư để giữ thăng bằng, rõ ràng có chút dùng sức, mặt đỏ ửng rồi nhưng vẫn kiên trì, cắn răng đi.



Bà biết Lâm Văn khát khao có thể đi lại như thế nào.



“Một bước, hai bước!”



Mỗi lần Lâm Văn đều đi năm mét, năm mét này đối với người thường mà nói thì rất đơn giản, nhưng bây giờ nó chính là mục tiêu của Lâm Văn.



Ông từng bước từng bước, cắn răng kiên trì, nhịn đau đớn, cuối cùng đi đến đích rồi.



Tô Mai vội vàng đỡ ông ngồi xuống, đôi mắt đã rưng rưng nước mất từ lâu.



Mời đọc truyện trên Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK