“Nếu như anh không muốn nói, vậy thì để em nói trước cho.” Hứa Minh Ngọc mỉm cười, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, sau đó tiếp tục nói: “Trước nay em luôn nợ anh một lời xin lỗi, chuyện năm đó là do bản thân em tự mình lựa chọn, không hề liên quan gì đến anh”
“Mấy năm nay anh đều giúp em chăm sóc Thừa Húc. Em rất cảm kích cũng rất khổ sở, Minh Hạo, anh cần gì phải làm như vậy…
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Dương Thừa Húc không phải con ruột của ông ta, xung quanh ông ta cũng không có một người phụ nữ nào để chăm sóc bầu bạn, kiếp này là do bà đã hại ông, kiếp sau chỉ mong rằng ông sẽ không gặp phải mình nữa!
“Anh biết em muốn nói gì, nhưng Minh Ngọc, những điều này đều là do anh tự mình lựa chọn. Thừa Húc là con của anh, tuy rằng không được dạy dỗ tốt lắm, nhưng lòng của nó rất ngay thẳng. Ai đối xử tốt với mình, thì nó sẽ đền đáp gấp trăm ngàn lần, đứa nhỏ này và Tần Văn Hưng không cùng một loại người, anh tin tưởng thằng bé sẽ đối xử tốt với anh, có con trai rồi, chuyện có vợ hay không cũng không quan trọng.”
Sắc mặt Dương Minh Hạo có chút tái nhợt, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ già nua hơn rất nhiều bên cạnh, không kìm lòng được mà nắm lấy hai tay của bà ấy, môi run lên vì xúc động, khuôn mặt dần dần ửng hồng nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Em đời này có lỗi với anh quá nhiều rồi. Nếu anh không ghét bỏ thì nửa đời sau này chúng ta hãy cùng nhau trải qua đi!”
Không rút tay ra, Hứa Minh Ngọc nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ nhắm mắt, nghiêng đầu sang bên phía ông ấy.
Hai người âu yếm nhau, chẳng mấy chốc đã cùng nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng mà người vốn đã ngủ là Dương Minh Hạo lúc này mới mở mắt ra, nhìn hai người nắm tay nhau ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì, nhắm mắt ngủ.
Abel sau khi rời đi chưa được hai mươi bốn tiếng, nhà máy dược phẩm bắt đầu lộn xộn, một lượng lớn công nhân bất ngờ bãi công, thậm chí còn có hai thành viên cốt cán, tuy chỉ là những nhân vật ngoài lề nhưng bọn họ đã lờ mờ chạm đến chân tướng.
Ông quản gia bận rộn như vậy, chẳng những không tìm được người gây chuyện mà còn bị người khác đánh đến nỗi phải vào bệnh viện.
Sau khi ông ta ngất đi, nhà máy sản xuất dược phẩm hoàn toàn mất kiểm soát, Abel vừa xuống máy bay đã nhận được thông báo, ban đầu ông ta định từ từ hằng đi gặp bố và Nguyễn Kiến Định, hiện tại cũng không phải lúc, lên máy bay riêng, trong nháy mắt rời khỏi nơi này.
Hậu quả của việc số lượng lớn nhân viên rời hỏi vị trí làm việc là nhà máy dược phẩm bị đóng cửa chỉ trong thời gian ngắn, Vũ Nguyên Hải lợi dụng lúc hỗn loạn trực tiếp rời khỏi nơi đó, mặc dù anh ta không rõ Giang Húc Đông rất cuộc đã làm gì sau lưng mình, nhưng có thể giấu diếm anh ta kỹ như vậy, phải mất một thời gian dài sau này anh ta mới biết được, chuyện này hẳn là rất nguy hiểm, nói không chừng nguy hiểm đến cả tính mạng.
Những người do công tước Otto phái đến đã lợi dụng lúc hỗn loạn để tìm ra những thành viên cốt cán của toàn bộ nhà máy, sau khi bị ép buộc và dụ dỗ cùng nhiều thủ đoạn khác nhau, cuối cùng một người nhịn không nổi nên đã mở miệng, sau đó thì mọi người đều không thể chống đối được nữa.
Bí mật về nhà máy dược phẩm đã bị bọn họ đưa tới bàn của công tước Otto trong nháy mắt, thừa dịp Abel còn chưa quay lại, quản gia còn chưa xuống giường, một vài người mở miệng đã trực tiếp rời khỏi nơi này, nhân chứng phải được đưa trở lại đối chất.
Sau khi xem qua tin tức điều tra, công tước Otto nhốt mình trong phòng làm việc một ngày một đêm trước khi giao ra cho Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn với vẻ mặt phờ phạc, cả người như già đi vài chục tuổi, một chút sức sống cũng không có.
qua “Ông ngoại, ông sao vậy?” Từ hôm đến nay đã một ngày một đêm không ăn uống gì, Nguyễn Kiến Định nhíu mày trong lòng lo lắng, nhưng sợ ông cụ hoảng sợ nên ổn định lại tâm tình, bình tĩnh trở lại rồi hỏi.
“Ông đã điều tra những thứ mà con muốn ông điều tra, kết quả cũng gần giống như những gì con dự đoán, nhưng tình tiết thì nghiêm trọng hơn nhiều.”