Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 Lại phát bệnh rồi!




Hoàng Ngọc Minh tính tình nóng nảy có tiếng, trong vòng năm năm đã bước đến vị trí này thì không thể hoàn toàn dựa vào sự nhẹ dạ mềm lòng.



Anh hừ một tiếng rồi không nói gì thêm mà quay người bỏ đi



Vị quản lý cấp cao đó ngây đơ ra tại chỗ, mặt mũi đỏ gay lúng ta lúng túng.



Lúc nãy hắn mới chỉ chế nhạo Lâm Vũ Chân vài câu, sếp Hoàng không đến nỗi tức giận như thế chứ?



“Sếp Lâm..



Hắn oan ức nhìn sang Lâm Cường.



"Mai đem đơn từ chức tới đặt lên bàn tôi.”



Lâm Cường cũng bực lắm, người của ông thì Hoàng Minh Ngọc dựa vào cái gì đòi đuổi việc hắn?



Nhưng hạng mục vừa mới ký xong, còn có nhiều yếu tố chưa rõ ràng, ông không dám chọc Hoàng Minh Ngọc tức giận.



Nghe vậy, người quản lý cấp cao đó trong lòng lạnh lẽo, cảm tưởng như thế giới đang sụp đổ trước mắt,



Người xung quanh đồng loạt câm như hến.



Chỉ vì chế giễu Lâm Vũ Chân vài câu đã bị đuổi ngay lập tức?



Mà đây lại là quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị đó!



Xem ra Hoàng Ngọc Minh tức giận như vậy là vì Lâm Vũ Chân, nhưng vấn đề là, hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì?



"Đứng hết đây làm gì? Công việc làm xong hết rồi à?"



Lâm Phong gào lên, nhân viên lập tức tản ra.



Gã bước đến cạnh Lâm Cường, nhíu mày thắc mắc: “Ba, rốt cuộc là Lâm Vũ Chân và Hoàng Minh Ngọc có quan hệ gì?”



Chắc chắn không phải là loại quan hệ như bọn họ đoán, nhìn thái độ cung kính, thậm chí là sợ sệt của Hoàng Ngọc Minh với Lâm Vũ Chân mà xem.



Sao lại có thể như vậy?



Hoàng Ngọc Minh là người thế nào?



thành phố Đông Hải này, một tay anh làm mưa làm gió cả hai giới hắc bạch.



Ngay cả người nhà họ Lâm ở trước mặt anh cũng phải khiêm nhường mấy phần.



Một Lâm Vũ Chân nho nhỏ nào có tư cách khiến cho Hoàng Ngọc Minh khách sáo như vậy?



"Tra!"



Lâm Cường mặt lạnh tanh phun ra một chữ.



Không đầu lại xuất hiện loại chuyện như thế này khiến cho kế hoạch của ông bị xáo trộn hoàn toàn.



Nếu Lâm Vũ Chân đúng thật có quan hệ gì đó với Hoàng Minh Ngọc, vậy ông thật không dám coi thường Lâm Vũ Chân nữa.



"Vâng!"



Lâm Phong lập tức rời đi.



Trong phòng làm việc.



Lâm Vũ Chân hoàn hồn.



Cô bước đến trước mặt Giang Ninh, đôi tay chắp sau lưng, nhìn Giang Ninh chăm chú như thể đang đánh giá một con chuột bạch.



"Rốt cuộc là có chuyện gì.”



Lâm Vũ Chân chun mũi: "Anh đừng nói không có liên quan gì đến anh, tôi không tin.”



Giang Ninh mở to đôi mắt nhắm hờ, bình tĩnh đáp: “Anh thừa nhận có liên quan đến anh.”



Quả nhiên là như vậy!



Lâm Vũ Chân nói rồi mà, sao Giang Ninh dám khẳng định hạng mục này chỉ cô mới có thể đến ký còn người nhà họ Lâm ai cũng không được.



Còn thề son thề sắt ba con Lâm Cường chắc chắc sẽ phải cúi đầu đến cầu xin mình trở về làm việc.



Rõ ràng là hắn xếp đặt mà.



Nhưng... hắn chỉ là một kẻ lang thang sao có thể quen được Hoàng Ngọc Minh?



Nhớ đến khung cảnh lúc cô vừa vào cửa thấy Hoàng Ngọc Minh dáng vẻ đầy cung kính đứng trước mặt Giang Ninh lúc nãy....



"Anh quen tiểu Hoàng.”



Thấy Lâm Vũ Chân nhìn mình chằm chằm đợi hắn giải thích, Giang Ninh bèn bật cười: "Trước khi cậu ta phát đạt như bây giờ cũng là một kẻ lang thang, có lần cậu ta đói sắp chết, là anh đã chia cho cậu ta nửa cái bánh bao, vậy nên cậu ta nợ anh một phần ân nghĩa.”



Mời đọc truyện trên truyện 88



Hôm nay, cậu ta đến để trả ơn.



Lâm Vũ Chân hừ một tiếng.



"Anh cho rằng tôi sẽ tin à?"



Cô mím môi, hết thảy mọi thứ quá kỳ lạ, Giang Ninh coi cô là trẻ con à mà giải thích như vậy.



"Em tin người tốt tất sẽ được đền đáp không?”



Giang Ninh nghiêm túc hỏi.



Lâm Vũ Chân suy nghĩ một lát, bảo: “Ý anh đang bảo, anh là người tốt?”



"Không, em là người tốt



Giang Ninh đứng dậy: “Vậy nên sẽ được báo đáp.”



Viên kẹo năm đó cả đời này Giang Ninh sẽ không thể quên.



Vô số lần bản thân rơi vào vòng nguy hiểm, đối diện với cái chết, chính nhờ chiếc vỏ kẹo hắn luôn mang theo bên mình đã cho hắn sức mạnh và hi vọng.



"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, chuyện được giải quyết là tốt rồi."



Giang Ninh nói: “Tan làm rồi, đi thôi.”





“Hả? Chúng ta vừa mới đi làm không bao lâu mà."



Giang Ninh không thèm để ý, kéo tay cô ra khỏi phòng làm việc.



Một đường rời khỏi khu văn phòng tập đoàn Lâm thị, những người gặp được trên đường ai cũng vội tránh ra xa nhường, không dám dựa quá gần. Lâm Vũ Chân có thể cảm nhận được bọn họ hình như rất sợ mình.



Nhưng Giang Ninh mặc kệ.



Cưỡi lên chiếc xe điện, chở Lâm Vũ Chân đi thẳng đến cửa hàng 4S.



“Đây không phải đường về nhà, anh định bán tôi à?"



Lâm Vũ Chân ngồi sau xe điện, giọng theo gió tản bay đi.



Với nhan sắc của cô, chắc có lẽ sẽ bán được không ít tiền đâu nhỉ.



Giang Ninh không để ý đến cô, trực tiếp dừng xe trước cửa hàng BMW 4S.



"Anh đến đây làm gì?”



Lâm Vũ Chân nhìn logo trời xanh mây trắng, vô cùng kinh ngạc: “Chúng ta không mua xe mà.”



Cô làm gì có tiền mua xe chứ.



"Ai nói không mua.”



Giang Ninh kéo tay cô đi thẳng vào cửa hàng.



Vừa đi đến cửa Lâm Vũ Chân liền nhìn thấy mấy chiếc xe mới được đặt ở phòng trưng bày, bị thu hút đến nỗi không thể rời mắt.



Đẹp quá!



Cô vẫn chưa có ý định mua xe, trời lạnh thế này mà có chiếc xe đi làm thì không vất vả nữa, nhưng đây không phải Kỳ Thuy QQ, thì là Jetta, hai cái này cô sợ chả nuôi nổi đầu.



Mà Giang Ninh dẫn cô đến cửa hàng BMW này làm cô chả dám sờ mó lung tung.



Mấy người bán hàng ở quầy phục vụ từ đàng xa đã thấy hai người Giang Ninh bước vào, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đứng im bất động.



"Tiểu thư mua xe sao?”



Một nữ nhân viên mới đến thấy có khách vào nhưng không ai ra tiếp đãi bèn đứng lên qua hỏi.



Mấy người bán hàng khác thầm cười nhân viên mới này không có mắt nhìn người, lắc lắc đầu thầm khinh thường.



Bọn họ đều là người thấu rõ sự đời, nhìn bộ dạng của Lâm Vũ Chân thì biết cô không có tiền.



Người có tiền khí chất khác ngay.



Vậy nên bọn họ không màng hỏi thăm, ngoại trừ người mới thì ai còn giữ được lòng nhiệt tình, lãng phí thời gian lên mấy cái người không mua nổi xe chứ.



"Đương nhiên phải mua.”



Lâm Vũ Chân đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào, Giang Ninh đáp thẳng thừng: “Không mua xe thì chúng tôi đến đây làm gì.”



Dứt lời hắn quay sang nhìn Lâm Vũ Chân hỏi: "Thích cái nào?”



“Hả?”



Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, lòng nghĩ chẳng lẽ tên này lại phát bệnh tâm thần rồi.



Cái gì mà thích cái nào?



Cái nào cô cũng thích, nhưng không mua nổi đó.



"Giang Ninh, chúng ta về nhà nhé.”



Lâm Vũ Chân đỏ mặt, nhất là khi nghe được tiếng cười của mấy nhân viên đằng xa kia lại càng xấu hổ muốn chui luôn xuống đất.



“Cô giới thiệu một chút đi, loại xe nào thích hợp với em ấy”



Giang Ninh không để ý Lâm Vũ Chân nữa quay qua hỏi nữ nhân viên kia.



"Đây là chiếc xe thế hệ năm mới ra năm nay, với hệ động lực có thể thoả mãn yêu cầu của vị tiểu thư này, hơn nữa tôi cảm thấy khí chất của tiểu thư rất phù hợp với chiếc này.”



Nữ nhân viên quả nhiên là người mới, không quá khéo ăn nói để thuyết phục khách hàng



Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, thấy ánh mắt cô đang dán vào chiếc xe này nên hắn gật đầu luôn.



"Vậy lấy nó.”



“Hả?”



Lần này, là Lâm Vũ Chân và nữ nhân viên đồng thời thốt lên.



Mấy nhân viên đứng đằng xa cũng không kìm được nhìn qua, xảy ra chuyện gì thế?



Vào cửa không đến năm phút đã mua rồi? Đùa chắc luôn.



Dẫu sao cũng phải hỏi giá đi chứ? Không lái thử một vòng à? Muốn thể hiện trước mặt phụ nữ thì nên nghĩ hậu quả trước nhé.



"Tiên sinh, do đây là loại mới ra nên cửa hàng chúng tôi chưa có ưu đãi.” Nữ nhân viên tốt bụng nhắc nhở.



"Không sao.”



Giang Ninh móc một chiếc thẻ ngân hàng từ túi ra: “Mật mã sáu số sáu, cần thủ tục gì cô cứ làm hết đi, phí gộp chung luôn."



Cô nhân viên bán hàng mất một lúc mới hoàn hồn, vội vàng đưa hai tay nhận lấy thẻ ngân hàng, hưng phấn chạy đi lên đơn.



"Giang Ninh, anh đừng đùa nữa, xe này đắt lắm, anh làm gì có tiền mà trả.”



Lâm Vũ Chân nóng nảy.



Hắn là một tên lang thang, sống đến giờ này đã là tốt lắm rồi, tiền đâu ra mua xe đắt thế.



Xe này nếu tính trọn gói cũng phải đến năm trăm ngàn lận.



Tên này đang phát bệnh chắc luôn, không phải phát bệnh kiểu đánh người, mà là kiểu xuất hiện ảo giác!



Lâm Vũ Chân vội vàng đuổi theo nữ nhân viên, chỉ sợ lúc quẹt thẻ mà hạn mức không đủ thì mặt mũi có mà mất hết.



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK