Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3840:


Lúc điều tra , thật ra tài liệu vô cùng nhiều , một chồng tài liệu rất dày , nhưng sau khi chỉnh lý lại đưa đến trong tay Tư Mộ Hàn chỉ còn lại ba tờ giấy mỏng , trong đó bao gồm một phần tài liệu về mẹ anh và một phần tài liệu về Gia tộc Húc Nhật.


Bên trên ghi chép rất đơn giản , sau khi xem xong toàn bộ , Tư Mộ Hàn hoàn toàn không cười được nữa , nếu như những gì ghi chép tên này là thật , vậy thì anh và Giang Húc Đông có quan hệ anh em họ với nhau , người chính anh tự tay bắt được lại là em trai có quan hệ máu mủ với mình.


Vận mệnh có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó , tỷ lệ này thấp đến đáng thương , nhưng lại là sự thật , mẹ của anh là người của Gia tộc Húc Nhật , lần này nếu như không phải ông ngoại phát hiện ra thái độ của Gia tộc Húc Nhật có vấn đề , chỉ sợ cả đời anh cũng không biết được chuyện này…


“Hiện giờ còn ai biết chuyện này nữa hy không? Đi tra một chút xem rốt cuộc là người nào trong Gia tộc Húc Nhật đã biết được tin này , người nào năm đó đã giúp mẹ tôi chạy trốn , bây giờ đang ở đâu , tìm người liên hệ với Gia tộc Húc Nhật , tôi muốn gặp mặt chủ gia tộc bọn họ một lần , nhớ kỹ chuyện này phải bí mật một chút , đừng để cho người của gia tộc Otto phát hiện ra.”


Có một số việc dù sao vẫn phải giải quyết , trước kia mẹ anh đã lựa chọn trốn khỏi chỗ đó , vậy thì căn bản anh cũng không phải là người của Gia tộc Húc Nhật , nếu muốn thông qua chút máu mủ nhỏ nhoi ấy để bắt anh cúi đầu , thì đúng là mơ hão.


“Ngài yên tâm , tôi lập tức đi làm ngay , đảm bảo không có người thứ hai biết được chuyện này.” Trần Bắc lập tức cúi đầu đáp lời , khi biết được chuyện này , thật ra anh ta cũng kinh ngạc không kém gì chủ tịch , thậm chí còn mất ngủ cả đêm.


“Đi xuống trước đi , làm xong chuyện thì báo cho tôi biết.” Chuyện này đúng là khiến người ta đau đầu mà , sau khi Tư Mộ Hàn nói xong , anh cúi đầu xua tay bảo Trần Bắc ra ngoài trước , còn anh thì đưa tay lên bóp trán , nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rất lâu , sau đó mới lấy lại tinh thần.


Lúc Nguyễn Tri Hạ quay lại , tâm trạng rối ren của anh đã tốt hơn nhiều rồi , anh đang xử lý công việc , trong văn phòng có không ít nhân viên đang đứng đó , mỗi người đều cúi đầu , sắc mặt đỏ bừng , nhìn dáng vẻ hình như đang bị trách mắng , còn bị trách mắng không nhẹ.


Nguyễn Tri Hạ hơi lúng túng bước đến , cô chớp chớp mắt với Tư Mộ Hàn , rồi nhẹ nhàng chạy về phía phòng ngủ đằng sau.


Trong tình cảnh này đúng là cô không tiện đứng đây đợi anh , vì vô cùng khẩn trương và lúng túng cho nên cô không trông thấy động tác gọi cô lại của Tư Mộ Hàn.


Sau khi vào trong phòng nghỉ , cô căng thẳng vỗ vỗ ngực , trong này không có người ngoài , một mình cô tương đối tự tại , cô lấy điện thoại ra nằm trên giường lướt mạng xem tin tức , một mình cũng tự chơi vui quên trời đất.


Xem được tin tức nào đó thú vị cô còn bật cười “Ha ha”. Có điều cô vẫn luôn nhớ kỹ bên ngoài đang có người , cho nên chỉ cười rất nhỏ tiếng , hoặc là che miệng cười , hai người ở chung một phòng làm việc rất tự nhiên.


Hiếm khi mới có một ngày Nguyễn Kiến Định dậy trễ , anh ấy ăn mặc gọn gàng đi sang phòng bên cạnh , định hỏi Tư Mộ Hàn xem anh có muốn sở hà đối phó với Dương Minh Hạo hay không.


Nói thật ra thì , giữa anh ấy với Dương Minh Hạo mới có mối tử thù , nhưng Nguyễn Kiến Định cũng không muốn buông tha cho Abel , kẻ đứng sau màn. Mặc dù biết năm đó anh ta chính là hung thủ , nhưng không có chứng cứ nào , muốn âm thầm trả thù , nhưng lại không có bản lĩnh , đúng là bất đắc dĩ.


Cho nên anh ấy không muốn xử lý Dương Minh Hạo đơn giản như vậy , nếu như Tư Mộ Hàn không có ý kiến gì , thì anh ấy có thể bắt tay vào chuẩn bị.


Vừa đi tới cách vách , anh ta đã được Quản gia Sơn báo cho biết , đôi vợ chồng nhỏ đã đến công ty từ sáng sớm , vừa sáng đã ra khỏi cửa , điều này khiến Nguyễn Kiến Định giữa trưa mới dậy , chưa kịp ăn gì đã bị nhét vào miệng một đống thức ăn cho chó.


Bị dính chưởng bất ngờ , Nguyễn Kiến Định chỉ có một cảm giác duy nhất , là cổ họng nghẹn ngào , anh ấy lắc đầu đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK