“Muốn ôm em ngủ.” Nguyễn Kiến Định trầm mặc nhìn cô ấy, giọng điệu vẫn rất ngang ngược: “Đã mấy ngày rồi anh không thay quần áo rồi!”
Nguyễn Minh Tú rất ưa sạch sẽ, bình thường nếu không tắm thì tuyệt đối sẽ không lên giường ngủ, có thể để anh ấy bẩn thỉu như vậy mà ôm mình, đoán chừng là thật sự yêu anh ấy rồi. Thật không ngờ nghe thấy mấy từ “muốn ôm em ngủ này”, tim của cô ấy đã sớm loạn nhịp.
“Vậy anh đi tắm đi.” Bị anh ấy ngắt lời như vậy, cô gái còn đang nức nở lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, buông tay của anh ấy ra, khẽ đẩy anh ấy smột cái, trượt xuống khỏi chân anh ấy, sắc mặt ngơ ngác mù mịt, rõ ràng vẫn còn chưa hoàn hồn.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rào rào, Nguyễn Minh Tú có hơi lơ đãng ngồi thẩn thờ trên ghế sô pha, vẫn chưa hiểu thông suốt đến cuối cùng tại sao sự tình lại phát triển đến nước này, cô liếc nhìn chiếc giường lớn bọc khăn trải giường màu đen ở cách đó không xa, ba chân bốn cẳng chạy qua, giống như một con chuột nhỏ, kéo mép chăn lên chui vào bên trong, thấp thỏm lo lắng trốn tiệt trong chăn.
Cô ấy còn chưa kịp suy nghĩ xong rốt cuộc nên đối phó như thế nào, chiếc chăn trên người đột nhiên bị người nào đó kéo xuống.
Nguyễn Kiến Định cúi thẳng người xuống hôn cô ấy, Nguyễn Minh Tú theo phản xạ lui người về phía sau trốn tránh, nhưng động tác của anh ấy còn nhanh hơn kéo cô ấy trở lại.
Thấy cô gái không có phản kháng quá mạnh mẽ, khỏe môi hiện lên nụ cười, động tác dứt khoát đẩy người ta lên trên giường, rồi lấn người lên trên.
Mang theo chút dụ hoặc và ngượng ngùng, Nguyễn Minh Tú hơi giãy dụa đôi chút, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi không biết nên để tay chân ở đâu.
Cánh tay Nguyễn Kiến Định vòng qua thắt lưng Nguyễn Minh Tú siết chặt lại từng chút từng chút một, chặt đến nỗi eo của cô ấy phát đau.
Trong căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi âm thanh dù nhỏ nhất đều sẽ bị khuếch đại vô hạn, bất cứ âm thanh nào cũng nghe thấy rõ ràng.
Nụ hôn của anh ấy đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên chiếc căm của cô gái, Nguyễn Minh Tú khép hờ hai mắt, ngước đầu lên, cần cổ thon dài mảnh khảnh dưới ánh đèn phát sáng đến chói mắt người nhìn, làn da tinh xảo đến nỗi chỉ cân chạm vào một cái sẽ để lại dấu ấn.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, gân xanh trên cổ Nguyễn Kiến Định như căng cứng lên, không chút cố ky cúi đầu xuống lần nữa.
Khi bị hôn đến vành tai, Nguyễn Minh Tú không còn chỗ trốn tránh, hai tay cũng không nhịn được mà co quắp lại, vùng vẫy nắm chặt lấy mái tóc Nguyễn Kiến Định.
Nguyễn Minh Tú bấu chặt lấy vai Nguyễn Kiến Định, không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì cô biết ở trong đó có hình bóng của cô, nhất định toàn thân trên dưới đều tràn đầy dục vọng, thậm chí rất có thể để cho người ta không nhìn thẳng nổi.
Nguyễn Kiến Định xoa tóc khiến khăn mặt rơi vào trên mặt Nguyễn Minh Tú, cô cũng không có lấy đi, vẫn thở phì phò, đỏ ửng từ mặt một mực lan tràn đến cổ, cả người nhìn qua đều trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu không được.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Kiến Định mới lấy khăn mặt trên mặt Nguyễn Minh Tú quăng ra, tiện tay ném xuống đất.
Lúc này mới nhìn thấy, cổ áo váy ngủ Nguyễn Minh Tú buông lỏng, mở ra một khoản thật lớn, xương quai xanh trắng nõn nhìn một cái không sót gì, cô dùng đôi tay xinh đẹp ôm lấy vạt áo phía dưới của Nguyễn Kiến Định, một đôi mắt xinh đẹp vụt sáng giống như là biết nói chuyện.
Nguyễn Kiến Định cười nhẹ một tiếng, kéo hai cái đùi của cô qua đặt lên eo anh, một lần nữa ôm chặt tiếp tục hôn cô.
Lần này hôn so bất cứ lúc nào trước đó đều muốn tràn ngập hương vị đặc biệt. Nguyễn Kiến Định không kịp mặc quần áo xong, anh chỉ mặc một chiếc quần tây đen để lộ ra khuôn ngực rộng và đường nét lấp lánh dưới ánh đèn trắng sáng, không ai biết rằng tại lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Minh Tú đã không tránh khỏi yêu anh.