Thậm chí, đây không chỉ là lũng đoạn thị trường, mà hoàn toàn là bọn họ cố ý bắt chẹt người khác.
"Cô Lâm, nếu chúng ta muốn đưa vật liệu vào thì chỉ vào bằng một con đường duy nhất, bọn họ chặn đường, không cho vật liệu bên ngoài vào, muốn mua thì chỉ có thể mua của họ.”
Người phụ trách Tiểu Hứa cũng không biết phải làm sao: “Những vật liệu của bọn họ, đơn giá cao hơn nơi khác những năm lần.”
Bọn họ không thể mua, nếu mua sẽ vượt quá mức dự toán, bên công ty tập đoàn chắc chắc sẽ không xét duyệt.
Phải gấp rút xây nhà xưởng, hạng mục đã bắt đầu khởi động, nếu không thể hoàn thành nhà xưởng đúng thời hạn thì sẽ gây tổn thất rất lớn
Trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi.
"Rốt cuộc bọn họ là ai?”
Lâm Vũ Chân hỏi.
"Không biết, có vẻ như bỗng dưng xuất hiện.”
Tiểu Hứa cũng hết cách.
Cậu đi nói lý lẽ, thậm chí còn suýt chút nữa bị đánh: “Tôi cũng báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát vừa đến thì họ chạy, đợi cảnh sát đi rồi bọn họ lại tiếp tục chặn đường, thật sự không còn cách nào.”
Cảnh sát cũng đâu thể cả ngày từ sáng đến tối lượn qua lượn lại chỗ này.
Lâm Vũ Chân giận lắm.
Rõ ràng là mấy người này đến để gây chuyện mà.
Mấy ngày trước vừa mới đến một đám, nay lại một đám khác, xem ra cũng không ít kẻ nhòm ngó hạng mục này đầu.
Lâm Vũ Chân thất sự không biết, rốt cuộc là ai, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn phá hoại hạng mục này.
Cô vào phòng làm việc bàn bạc đối sách với mấy người phụ trách, mà Giang Ninh đang đứng ngoài cửa bỗng quay người lên xe, lái xe đi thẳng.
Từ nội thành đến nhà xưởng chỉ có một con đường quê, không rộng lắm, nhưng lại là nơi nhất định phải đi qua.
Những vật liệu nhà xưởng cần đều phải đi qua con đường này mới có thể vận chuyển vào trong xưởng.
Lúc này, đi được nửa đường, nhìn từ xa xa đã thấy vệ đường cắm một biển báo: Phía trước chặn đường, giảm tốc đi chậm.
Nhưng đến gần hơn mới thấy, những xe khác bọn họ mặc kệ, chỉ cần là những xe chở vật liệu thi công thì bọn họ sẽ cản lại, bắt lái xe quay đầu cuốn xéo.
"Anh, em thấy nhà xưởng của Lâm thị có khi mấy năm cũng không xây xong đâu."
“Hê hê, sắt thép nước bùn gỗ chả cái gì chuyển vào được thì chúng lấy cái gì ra xây?”
"Cũng không phải không xây được, chỉ cần mua vật liệu của chúng ta, chẳng phải chỉ đắt gấp năm sáu lần hay sao, Lâm thị nhà họ thiếu gì chút tiền này!”
Mấy người dựng tạm một cái lều, sau đó ngồi bên vệ đường chặn không cho xe chở vật liệu của Lâm thị tiến vào.
"Nghe nói lão Tứ vẫn đang hôn mê?”
"Cái thứ vô dụng ấy, bảo lão đi làm chút chuyện kết quả phế luôn cả mình, lão đại nghe xong thì bực lắm.”
"Nhưng mà thằng nhãi đó là người phương nào? Ngay cả người của chúng ra cũng dám đánh, chán sống rồi à!”
Mấy người đang đứng nói chuyện phiếm bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe từ đằng xa đang lao vun vút về phía này.
Thấy thấp thoáng đằng xa là một chiếc xe BMW màu trắng, chỉ là cái đầu xe thật sự quá kinh khủng, bị đụng méo mó hết cả, không ra hình dạng gì nữa.
"Chặn nó lại, hỏi xem là ai.”
Người đàn ông cầm đầu bực mình gắt.
Mấy người lập tức đi ra, giơ tay ra hiệu, ý bảo Giang Ninh giảm tốc dừng xe.
Nhưng...
Rầm rầm rầm!
Tiếng động cơ ầm vang, không những không giảm tốc mà còn bắt đầu tăng tốc.
Mặt mấy tên đó thoắt cái tái mét.
“Dừng xe! Dừng xe!”
Bọn họ đứng trước rào chắn đường, còn chưa thấy có ai điên cuồng như gã này, dám lao thẳng vào như thế.
Nhưng người đến không phải ai khác mà chính là Giang Ninh.
“Rầm!”
BMW lao thắng qua, mấy tên sợ đến hồn bay phách lạc.
Tấm chắn để làm chắn đường bị đâm chia năm xẻ bảy vỡ tứ tung.
"Mẹ ơi! Thằng điên!”
"Bị tâm thần à!"
"Đây là mưu sát!”
Mấy tên đó ngã xuống đất, tim đập thình thịch như muốn nhảy bổ ra ngoài.
Nếu như bọn họ phản ứng chậm một chút thôi, e là đã đi gặp ông bà ông vải rồi cũng nên.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Giang Ninh dừng lại ở một đoạn không xa lắm, hắn chậm rãi thong thả bước đến, mấy tên đó tích tụ bực bội trong lòng đã lâu giờ được dịp bùng lên, rủa xả liên hồi, còn dám dừng xe, ông không đánh chết mày thì tên ông viết ngược cho mày xem.
"Cút ra đây cho ông!”
“Bà già nó chứ, chút nữa thì đâm chết ông mày rồi, tao phải lấy mạng mày!”
"Đệt, qua đây quỳ xuống bồi thường tiền!"
Mấy tên đó gào lên, đi thẳng đến chỗ Giang Ninh.
Trong đó có một tên duỗi tay ra định túm lấy áo Giang Ninh, bỗng bộp một tiếng, gã ta thậm chí còn không nhìn thấy Giang Ninh giơ tay ra lúc nào đã thấy ngực chấn động, rắc rắc vài tiếng.
Gãy xương rồi!
"Aaaaa!"
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từng chập!
Không đến một cái chớp mắt, ba người ngã sõng soài ra đất, chân tay bị đánh gẫy không chừa một cái nào!
Người trong lều bạt nghe được tiếng ồn lập tức xông ra ngoài, tay còn cầm theo một con dao găm.
"Mày muốn chết!”
“Bịch!”
Giang Ninh thấy gã xông đến, bỗng giơ tay, một quyền đấm thắng vào mũi gã, trong giây lát, máu văng tung toé! Gương mặt của gã đàn ông đó bị lõm xuống một khoảng có thể thấy được bằng mắt thường.
"Aaaa."
Nỗi đau đớn ấy không có cách nào hình dung nổi!
"Mày, mày là ai?”
Gã đó bịt mũi lại, máu chảy ồ ạt ra ngoài kẽ tay: "Mày có biết chúng tao là ai không?”
"Tao không quan tâm chúng mày là chó của ai.”
Giang Ninh nhìn mấy tên đó, giọng lạnh lẽo như băng: "Tao chỉ cảnh cáo chúng mày một lần duy nhất, còn dám làm gì ảnh hưởng đến việc xây dựng nhà xưởng của Lâm thị, thì chỉ có chết!”
Dứt lời, hắn xoay người lên xe, quay đầu xe đi thẳng.
Thấy Giang Ninh nghênh ngang rời đi, mấy gã đó đến đứng cũng không đứng lên được, không nói đến chuyện chân tay bị gãy hết, chỉ cần cái khí thể khủng bố phát ra từ người Giang Ninh cũng đã khiến họ ngột ngạt khó thở.
Tựa như, bọn chúng vừa mới đối mặt với một con bạo long chứ chẳng phải là con người!
Một con bạo long búng tay một cái là có thể xé xác bọn họ!
"Mau! Mau đi bệnh viện! Nhanh lên!"
"Nói với lão đại! Chúng ta gặp phải thứ dữ rồi!”
Trong phòng họp, mấy người Lâm Vũ Chân vò đầu bứt tai, không nghĩ ra được kế nào khả thi.
Đám người đó quá giảo hoạt, bọn họ dường như chỉ còn con đường thoả hiệp thì không còn cách nào nữa rồi.
"Không được, tôi tìm họ nói chuyện.”
Lâm Vũ Chân đứng dậy, không thể làm lỡ thời gian thêm được nữa.
Một khi tiến độ bị chậm lại, kế hoạch sẽ phải thay đổi hoàn toàn, giá phải trả quá lớn, cô không thể gánh được trách nhiệm này.
"Không cần nói nữa.”
Giang Ninh lại xuất hiện ở cửa phòng: "Anh đã tìm họ nói chuyện rồi."
"Hả?"
Lâm Vũ Chân cùng với mấy người phụ trách sững sờ.
"Anh đi nói chuyện lúc nào?"
"Lúc bọn em họp.”
Giang Ninh bình tĩnh bảo: “Nói xong rồi, bọn họ biết sai rồi, đã dỡ chắn đường rời đi, các người gọi cho đội vận chuyển chở vật liệu vào đi.”
Lâm Vũ Chân choáng váng.
Bọn họ thảo luận cả nửa ngày, còn không nghĩ ra cách nào thoả đáng, Giang Ninh ra ngoài có bao lâu đã nói xong rồi?
Làm gì có chuyện.
Nhưng Giang Ninh chưa bao giờ nói dối, ít nhất là từ lúc quen hắn đến giờ chưa từng có.
"Cô Lâm?"
Tiểu Hứa dè dặt hỏi.
"Bảo đội xe tranh thủ thời gian chuyển vào đi.” Lâm Vũ Chân đáp.
Tiểu Hứa gật đầu, ngay lập tức đi thu xếp.
Lâm Vũ Chân bước đến trước mặt Giang Ninh, nghiêng đầu dò hỏi, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn: “Anh nói thế nào?”
"Lay động bằng tình cảm, làm việc bằng đạo lý."
Giang Ninh cười cười sau đó vung nắm đấm ra: "Vốn là chuẩn bị cái này nhưng sau đó anh nghĩ lại, dùng nắm đấm nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều.
Lâm Vũ Chân cạn lời.
"Tan làm rồi về thôi."
“Hả? Lại tan làm? Về nhà thôi."
Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân lên xe, sau đó lao đi vun vút, để lại một vòng khói trắng.
"Đầu xe này bị bóp méo hết cả không xứng với em, chúng ta đi đổi con khác.”
Mời đọc truyện trên truyện 88