Ông Phó đáng sợ làm người ta khiếp sợ, nhân vật mạnh mẽ này đã chiếm giữ tỉnh Thiên Hải hơn hai mươi năm thể hiện ra đầy đủ nguyên nhân khiến mình có thể làm được tất cả những điều này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cả tỉnh thành đều đang bị tàn sát bừa bãi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Cũng không biết nó còn tiếp tục tới khi nào Mời đọc truyện trên truyen 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đông Hải vẫn bình an vô sự.
Vào lúc này, không ai quay vào trêu chọc Giang Ninh, đây hoàn toàn là hành động tìm chết.
"Thảm! Cực kỳ thê thảm!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh Cẩu đánh giá như vậy.
Anh ta đã xem rất nhiều ảnh chụp. Cho dù bây giờ anh ta được Giang Ninh huấn luyện ra tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhưng khi thấy những tấm ảnh kia, tim anh ta vẫn đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mức độ tàn nhẫn của giới xã hội đen vượt xa tưởng tượng của người bình thường.
"Sợ rồi sao?"
Giang Ninh quay đầu liếc nhìn anh ta: "Về sau các người phải đối mặt với chiến trường có thể còn khủng khiếp hơn vậy gấp trăm lần."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không sợ."
Anh Cẩu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ cần đi theo Giang Ninh thì bọn họ sẽ không sợ hãi!
Cho dù đối mặt kẻ địch mạnh nhất trên đời này, bọn họ cũng sẽ không lùi lại nửa bước!
"Má nó, cuộc sống như thế đủ nhiệt huyết, đủ nam tính!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ, lòng tin của bọn họ đều vô cùng kiên định, bảo vệ Đông Hải, một bước cũng không lùi.
"Làm cho mình mạnh lên, anh sẽ phát hiện ra chuyện làm cho thế giới này thần phục ở dưới chân mình là cảm giác gì."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giang Ninh thản nhiên nói. Mời đọc truyện trên truyen 88.net
Vẻ ung dung và sự tự tin mạnh mẽ này càng làm cho đám người anh Cẩu được cổ vũ lớn hơn.
Đây mới là đàn ông chứ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đại ca, anh nói xem đám người ông Phó có thắng không?"
"Bọn họ đã thắng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giang Ninh nói: “Đối thủ thật sự của ông Phó không phải hai người Lâm Hải này."
Hai người kia chỉ là thế lực sau lưng Lục Thiên phái tới để trút ra sự phần nộ mà thôi, không tính là lực lượng chính. Đương nhiên bọn họ cũng không dám thật sự phái lực lượng chính tới đây.
Ít nhất bây giờ bọn họ còn chưa dám.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà ông Phó muốn giết bọn họ thì quả thật sẽ phải trả giá đất, nhưng ông ta chịu nổi.
Bây giờ ông ta cần phải đối mặt nhất là người sau lưng mình!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chính là người nắm tất cả tin tức của ông Phó, có thể uy hiếp tới tính mạng con gái của ông Phó!
Bị chủ nhân của mình loại bỏ, thậm chí đuổi tận giết tuyệt, đây là chuyện châm chọc tới mức nào?
Ông Phó không sợ chết, nhưng ông ta tuyệt đối không muốn để cho con gái của mình chết vì mình. Ông ta càng phẫn nộ hơn vì mình liều mạng vì người sau lưng hơn hai mươi năm mạng, kết quả lại vẫn rơi vào kết quả như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta muốn phản công, ông ta muốn trả thù!
Cho dù có phải chết, ông ta cũng muốn căn một miếng thịt trên thân người kia xuống đã.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người độc ác!
Ông Phó tuyệt đối là một người cực kỳ độc ác.
"Trong thời gian này, trên tỉnh không yên ổn, cậu căn dặn xuống phải nâng cao mức độ đề phòng của Đông Hải lên một cấp." %3D
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vâng."
Anh Cẩu lập tức đi thu xếp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Con gái của ông Phó được Tàn Kiếm đưa vào Đông Hải, Giang Ninh lập tức biết ngay nhưng hắn không ngăn cản.
Ông Phó sẽ dùng tính mạng để trả lại ân tình này.
Bây giờ, hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn, xem ông Phó và Tàn Kiếm, hai anh em già này phản công với khí thế mạnh mẽ thế nào, làm chấn động toàn bộ giới xã hội đen phía nam ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này ông Phó vẫn ung dung ngồi ở trong sân sau của hội sở mặt nạ pha trà.
Trong ao sen, nước ao hơi đục, rõ ràng mấy ngày nay không có người nào thu dọn. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngoại trừ quản gia Triệu ra, bên cạnh ông Phó đã không có mấy người ở lại, tất cả đều được chia tiền và lần lượt cho rời đi.
"Ông Phó, lão Trương bị người ám sát, đã chết rồi. Bây giờ khu tây bắc đang tàn đàn xẻ nghé."
Quản gia Triệu cung kính nói: “Xem ra người Lâm Hải muốn mở ra một điểm đột phá từ khu tây bắc."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mấy ngày tranh đấu đã qua chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung, thi thể chất như núi! Máu chảy thành sông!
Hai bên đều có người chết và bị thương, nhưng rõ ràng bên phía Lâm Hải bị tổn thất lớn hơn, hơn nữa khí thế cũng yếu đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông Phó nhấp một hớp trà, trong mắt lóe sáng và thản nhiên nói: "Vậy liền mở ra lỗ thủng ở khu tây bắc, tối nay sẽ tiễn tất cả bọn họ lên đường."