Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15 Chỉ có một người đại ca này




Tầng trên cùng trong toà nhà tập đoàn Hoàng thị.



Hoàng Ngọc Minh đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, lúc nói chuyện với anh Phi anh không dám ngồi.



"Anh Phi, đã làm xong việc rồi."



Hoàng Ngọc Minh cung kính nói: “Anh còn chuyện gì sai bảo không ạ?”



"Tiếp theo đây cậu cứ nghe theo mệnh lệnh của đại ca là được, tôi bên này xong việc rồi sẽ đến Đông Hải."



Hoàng Ngọc Minh chấn động, anh Phi sẽ đến đây?



"Hoàng Ngọc Minh, cậu nghĩ tôi nâng đỡ cậu lên làm bá chủ ở Đông Hải là vì cái gì?”



A Phi lạnh nhạt hỏi một câu.



Hoàng Ngọc Minh chợt hiểu ra, là bởi vì Giang Ninh!



Giang Ninh muốn đến thành phố Đông Hải, vậy nên phải bày bố trước, cần có người làm việc cho hắn!



Năm năm trước, Giang Ninh đã chuẩn bị để đến rồi hay sao?



"Cậu là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở nhiều.”



A Phi nói: "Biểu hiện cho tốt, đại ca sẽ không bạc đãi cậu.”



Dứt lời, liền cúp điện thoại.



Hoàng Ngọc Minh hít sâu mấy hơi cũng không thể khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại.



Anh biết A Phi có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên mới càng kính nể Giang Ninh, rốt cuộc anh khủng bố cỡ nào đây!



Từ lời của A Phi, Hoàng Ngọc Minh ý thức được, cơ hội của bản thân đến rồi, ý nghĩa cho sự tồn tại của hắn chính là để làm việc cho Giang Ninh, tất thảy những chuẩn bị của mấy năm qua có thể cho khởi động được rồi.



“Cộc cộc cộc.”



Cửa phòng làm việc vang lên, tên thuộc hạ vội vã bước vào.



"Đại ca."



"Sau này gọi tôi sếp Hoàng!"



Hoàng Ngọc Minh nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Từ hôm nay, ở Đông Hải chỉ có một đại ca”



"Vâng, sếp Hoàng, tôi đã rải tin ra ngoài theo như lời anh phân phó.”



Hoàng Ngọc Minh híp mắt lại: "Là cha con Lâm gia à?"



“Lâm Phong cho tôi năm trăm ngàn, muốn biết mối quan hệ giữa ngài và Lâm Vũ Chân, tôi nói với gã rồi, là bởi vì anh và Giang Ninh đã từng có thời gian bên nhau cùng chung hoạn nạn, lần này là vì trả ơn ngày xưa.”



Hoàng Ngọc Minh gật đầu: “Tôi biết rồi.”



Nếu anh thật sự đã từng cùng chung hoạn nạn với Giang Ninh, vậy đó nhất định là tài sản trân quý nhất trong cuộc đời của anh!



Nhưng đáng tiếc, anh biết mình không có tư cách đó.



"Tốt nhất cha con nhà họ Lâm nên thành thật chút, đại ca coi thường mấy con tôm con tép này không thèm chấp, nhưng Hoàng Ngọc Minh tôi tuyệt sẽ không để chúng làm phiền đến tâm trạng của đại ca đâu.”



Hoàng Ngọc Minh lập tức hạ lệnh: “Có chuyện gì cứ với tôi bất cứ lúc nào!”



"Vâng."



Anh có một cảm giác mơ hồ rằng thành phố Đông Hải này, rồng thăm nước cạn, kiểu gì cũng sẽ nổi lên một trận mưa giông chớp giật, gió bão mịt mùng cho mà xem.



Giang Ninh lái xe chở Lâm Vũ Chân đến công xưởng của hạng mục mới.



Nhà họ Lâm đầu tư không ít vào hạng mục này, đã thuê một mảnh đất ngoại ô từ lâu dùng để làm nhà xưởng.



"Mẹ tôi nói gì với anh thế?”



Lâm Vũ Chân hỏi.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Cô thấy Giang Ninh thế nhưng lại có thể nói chuyện được với Tô Mai thì hơi kinh ngạc.



Cô hiểu rõ Tô Mai, mẹ cô rất hiếu thắng, cho dù chịu ấm ức bao nhiêu năm qua cũng nhẫn nhịn chịu đựng.



Nhưng lần này, Lâm Tiêu ép cô lấy một người về ở rể, thì Tô Mai không thể chịu đựng được nữa.



"Mẹ nói biểu hiện của anh không tệ.”



Giang Ninh đáp: "Cổ vũ anh tiếp tục cố gắng, nếu như mẹ hài lòng, thì mẹ sẽ gả em cho anh.”



"Anh đừng nói linh tinh.”



Mặt Lâm Vũ Chân đỏ ửng lên, cô không tin đâu.



Người mới quen được có mấy ngày, Tô Mai có thể nói những lời ấy?



"Được rồi, không nói linh tinh."



Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Mę em cảnh cáo anh, nếu làm tổn thương em, bà ấy sẽ liều mạng với anh.” Đây mới là lời bà ấy nói.



"Giang Ninh, mặc dù tôi không biết tại sao anh lại đến bên tôi, nhưng tôi biết, anh nhất định sẽ không làm tôi tổn thương."



Lâm Vũ Chân hít sâu vào một hơi: “Cảm ơn anh."



Giang Ninh không nói gì.



Người phải nói cảm ơn là anh mới đúng.



Đằng xa, một đám người đang tập trung ở bên ngoài nhà xưởng, chặn ở cửa lớn ồn ào huyện náo.



Giang Ninh dừng xe, Lâm Vũ Chân lập tức chạy qua đó.



"Làm gì đấy, các người đang làm cái gì?” Người phụ trách vẻ mặt nôn nóng.





Hạng mục vừa mới ký, sắp khởi động rồi, nhà xưởng phải xây nhanh một chút, những người này đến gây sự cái gì?



"Làm gì?"



Người đàn ông dẫn đầu, rặt cái dáng vẻ lưu manh côn đồ, tay còn cầm một cây gậy to, nói: "Mảnh đất này là của chúng tao, các người dựa vào cái gì mà xây nhà xưởng.”



"Cút ngay đi cho tao, bằng không ông mày đánh hết.”



"Anh nói láo, chúng tôi đã thuê mảnh đất này rồi, còn ký cả hợp đồng, từ lúc nào thì trở thành của các người thế?" Lâm Vũ Chân giận điên lên.



Hợp đồng là cô bàn, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.



"Hợp đồng của các người không có hiệu lực."



Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh: “Dù sao, tao cũng không cho bọn mày khởi công, ông mày cứ ở đây, cát, đất, nước đừng hòng ông cho đem thứ gì vào!”



"Anh quá đáng quá rồi đấy.”



Lâm Vũ Chân quay đầu qua nói với người phụ trách hạng mục: "Báo công an!”



"Báo công an?”



Người đàn ông cầm đầu vừa nghe thì mặt liền sầm xuống: “Con mẹ nó mày còn dám báo công an? Anh em, đập nát nhà xưởng cho tao!”



Vừa dứt lời liền xông lên luôn, vung vẩy cây gậy, nện thắng vào Lâm Vũ Chân, ra tay vô cùng ác độc.



Mặt Lâm Vũ Chân tái mét, quên luôn cả việc chạy trốn.



Không thể ngờ, đám người này lại điên cuồng đến thế, nói đánh là đánh.



“Rầm!”



Bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên, tiếp theo đó là một tiếng gào thảm thiết.



Lâm Vũ Chân mở mắt ra, Giang Ninh đã chắn trước người cô từ bao giờ, hắn vung chân lên đá, tên côn đồ văng ra xa sau đó nằm bẹp xuống đất không động đậy.



"Vợ tao mà cũng có người dám đánh?”



Giang Ninh quét mắt nhìn cả đám: "Cho chúng mày mười giây, cút!”



"Aaaaa." Tên côn đố đó cảm thấy mình như bị gãy mất năm sáu cái xương, đau đớn gào thét: "Đánh chết nó cho tao!"



Lập tức, mười mấy tên côn đồ đồng thời xông về phía Giang Ninh.



"Giang Ninh, cẩn thận!”



Lâm Vũ Chân hét to, không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy.



Nhưng sau đó, cô còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì đã sững sờ tại chỗ.



"Binh!"



“Rầm!”



“Bốp!”



Giang Ninh ra tay rất nhanh, người đứng xem cũng hoa mắt chóng mặt.



Không quá mười giây, mười mấy tên côn đồ đều nằm bẹp dí dưới đất, không gãy tay thì là gãy chân hết cả lũ!



Tiếng kêu gào vang lên không dứt.



Mấy người phụ trách hạng mục cũng bị dọa đến xanh mặt!



Đáng sợ quá!



Giang Ninh bước đến trước mặt tên côn đồ cầm đầu, chân dẫm lên đầu hắn, nhìn từ trên cao xuống: “Ai kêu mày đến?”



“Mày...mày dám động đến Vương lão tứ tao..."



Vương lão tứ đau đớn, nghiến răng bảo: “Đại ca tao sẽ không tha cho mày!”



"Mày không còn cơ hội nữa rồi."



Từ trước đến giờ Giang Ninh chưa từng hỏi đến lần thứ hai, chân dồn lực giẫm mạnh, Vương lão tứ gào lên thảm thiết, sau đó ngất đi.



Đám côn đồ đứng vây xung quanh bị doạ cho mềm nhũn!



Yêu quái phương nào đây!



Sao lại đáng sợ thế?



Thậm chí có mấy người sợ đến tè cả ra quần, đứng run cầm cập.



Giang Ninh không thèm nhìn chúng nữa, cầm tay Lâm Vũ Chân vẫn còn đang sững sờ dắt cô bước vào khu nhà xưởng.



"Cô, cô Lâm, có cần báo cảnh sát nữa không?"



Hầu kết người phụ trách hạng mục trượt lên trượt xuống.



"Không cần, loại rác rưởi thế này không cần làm phiền đến đồng chí cảnh sát.”



Giang Ninh nói xong quay đầu, bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám..."



Hắn mới đếm đến bảy, đám côn đồ gãy tay gãy chân bị doạ cho hồn bay phách lạc, chen chúc giẫm đạp lên nhau bò lên chạy mất hút.



"Chạy đi! Chạy mau!”



"Ác ma! Hẳn là ác ma!”



"Kéo tao, mang tạo theo với!”



Nếu như trong mười giây không chạy, bọn họ không nghi ngờ chút nào, rằng người đàn ông này sẽ khiến cho bọn chúng biến mất vĩnh viễn!”



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK