“Thanh Môn đang nguy hiểm!” Trương Thiên Khai vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng quát, “Liên tục chết sáu người Đường Chủ, ai là người tiếp theo? Đó là anht” Anh ta chỉ vào Lâm Hoan, lại đưa tay chỉ vào mình, “Hay là tôi?”
“Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ không phải là Bảo Vinh Đông này, anh ta trốn ở nhà, không dám xuất hiện ra ngoài!”
Trong giọng điệu của Trương Thiên Khai, tràn đầy trào phúng.
Hiện tại việc quan trọng phải làm, chính là cố gắng hạ thấp Bảo Vinh Đông, để danh tiếng của Bảo Vinh Đông ở Thanh Môn bị rơi xuống đáy vực.
Nếu không thì làm sao anh ta có cơ hội đi lên?
Anh ta đã mong ước vị trí môn chủ đã nhiều năm như vậy, thẳng đến hôm nay mới có cơ hội nếu Bảo Vinh Đông tham lam sợ chết như thế, vậy thì cũng không có tư cách ngồi ở vị trí này.
Cho nên bây giờ đến lượt anh ta lên thay thế.
Bầu không khí trong hội trường lớn có chút căng thẳng.
Mấy Đường Chủ còn lại, ai cũng không muốn chết, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, hiện tại Bảo Vinh Đông sẽ không đứng ra.
Thanh Môn xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta cũng không có bất kỳ phản ứng gì, ngoại trừ rụt vào trong trang viên Nhà họ Bảo, còn làm cái gì?
Trong Thanh Môn, uy danh của Bảo Vinh Đông, đã rơi xuống đáy vực, không biết có bao nhiêu người ở đó đang âm thầm phỉ nhổ anh ta, nguyền rủa anh ta!
“Chúng ta, đã bị chết rất nhiều người”
Trương Thiên Khai mở miệng, “Thanh Môn nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều phải chết! Chết trong tay Giang Ninh, điều này không phải là xấu hổ sao? Cơ nghiệp trăm năm của Thanh Môn, hai mươi năm trước không bị hủy, hiện tại lại bị một tên nhóc đầu tóc chưa mọc hủy đi, các người cam tâm sao?”
Anh ta lớn tiếng nói.
Đám người Ân Vân, từng người đều mang sắc mặt khó coi.
Đây không phải là một vấn đề đơn giản, quan trọng là có thể sóng sót được nữa hay không mà thôi.
Ai cũng không nghĩ tới, Giang Ninh sẽ điên cưồng như vậy, không chỉ khiêu khích trong nước, hiện tại lại tự mình ra nước ngoài, giết chết sáu người Đường Chủ!
Tiếp theo sẽ là ai, không ai biết.
“Vậy anh muốn gì?”
Lâm Hoan mở miệng, nhìn chằm chằm Trương Thiên Khai, “Anh có biện pháp không?”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã chết nhiều người như vậy, Giang Ninh này khẳng định không dễ đối phó.
“Người cho rằng Thanh Môn chúng ta, sẽ sợ một Giang Ninh sao?”
Trương Thiên Khai cười cười, “Ta cảnh cáo các người, Thanh Môn đi đến tình cảnh hôm nay, không phải bởi vì không có thực lực, mà là bởi vì… Thiếu một môn chủ có can đảm, có quyết đoán!”
Nói đến đây, trong lòng những người ở đây không thể rõ ràng hơn.
Cho đến bây giờ, Trương Thiên Khai cũng không còn quanh co.
“Tôi cảm thấy rằng đây là thời gian cho người khác thay đổi vị trí môn chủ”
Tiền Hổ lập tức theo, “Hành động của Bảo Vinh Đông, làm tổn thương trái tim đệ tử Thanh Môn, anh ta không có tư cách, tiếp tục ngồi ở vị trí môn chủ”