Mặt Lâm Vũ Chân hơi trắng bệch.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp phải trường hợp như vậy.
"Anh... sao anh đánh nhau giỏi như vậy chứ?"
Người vừa nãy là Giang Ninh sao?
Đó là người chồng tới ở rể của mình à?
Lâm Vũ Chân cảm giác như mới xem phim vậy.
Nhưng suy nghĩ lại, sợ là trên phim ảnh cũng chẳng thể lợi hại được như vậy đâu.
Giang Ninh thật sự là một gã vô gia cư sao?
"Những người vô gia cư muốn cướp đồ ăn mà không biết đánh nhau thì chết từ lâu rồi."
Giang Ninh tùy ý nói.
Lâm Vũ Chân nghẹn lời. Cô biết mình còn hỏi nữa thì Giang Ninh sẽ nói đây là kỹ năng cần thiết để sinh tồn của đám Cái Bang bọn họ.
"Được rồi, em đi bàn công việc đi."
Lâm Vũ Chân bất đắc dĩ liếc nhìn Giang Ninh. Cô buộc phải không hỏi nữa, tìm mấy người chịu trách nhiệm để lập tức thu xếp công việc tiếp theo.
Giang Ninh lại đứng ở cửa, mắt hơi nheo lại.
"Xem ra, nha." luôn có người không biết điều như vậy
Đó chỉ là vài con tôm tép nhỏ, anh căn bản không để ý tới. Nhưng nếu bọn họ tự tìm đường chết, dám động vào Lâm Vũ Chân, vậy anh sẽ phá hủy những kẻ đó mà không hề do dự chút nào!
Cuộc họp của Lâm Vũ Chân diễn ra thuận lợi một cách khác thường.
Ban đầu, mấy người chịu trách nhiệm vốn muốn gây khó dễ cho Lâm Vũ Chân. Dù sao ai cũng biết địa vị của cô ở nhà họ Lâm rất thấp.
Hơn nữa cô còn trẻ tuổi như vậy, lại chịu trách nhiệm dự án lớn sẽ khiến cho những người khác không phục.
Nhưng có một Sát Thần đứng ở ngoài cửa, ai dám chứ?
"Các người phải tranh thủ xây dựng xong trong ba tháng để nhà xưởng có thể được đưa vào hoạt động."
Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói: “Một khi dự án bắt đầu thì dây chuyền sản xuất sẽ lập tức được lắp đặt. Đến lúc đó, vẫn mong các vị phối hợp, hoàn toàn làm hồi sinh dự án này!"
Lâm Vũ Chân vừa tiến vào trạng thái làm việc thì giống như biến thành một người khác.
Cô nghiêm túc, chăm chỉ, thận trọng và chuyên nghiệp.
Giang Ninh dựa vào cửa, nhìn Lâm Vũ Chân ngồi ở đó với ánh mắt đầy dịu dàng.
Dáng vẻ người phụ nữ này khi nghiêm túc đúng là rất quyến rũ.
Cùng lúc đó, trong căn nhà ở khu chung cư Hoa Thành, Tô Mai đang massage cho hai chân của Lâm Văn.
"Vợ ơi, vất vả cho bà rồi."
Trên mặt Lâm Văn đầy áy náy.
Ông bị tàn phế nhiều năm như vậy, Tô Mai vẫn không bỏ không rời. Ông biết vợ mình phải chịu bao nhiêu uất ức, nhưng bà trước sau vẫn cố nhẫn nhịn.
"Vất vả cái gì chứ! Tôi lấy ông thì không phải nên chăm sóc cho ông sao?"
Tô Mai khẽ cười nói: “Được rồi, ông ở nhà xem tivi đi, tôi tới bệnh viện mua thuốc đây. Ông đã uống gần hết số thuốc kia rồi."
Bà nói xong liền đi vào phòng để tìm ví tiền của mình, lúc này mới phát hiện đã không còn tiền nữa.
Vì vậy, bà lại vào phòng của Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân thường để thẻ ngân hàng dành cho chi phí hàng ngày ở trong ngăn kéo, khi cần phải, cô vẫn bảo Tô Mai tự mình cầm thẻ đi rút tiền.
Tô Mai kéo ngăn kéo ra, lại thấy một tấm thẻ màu đen, hình như không giống với ấn tượng của bà cho lắm.
Nhưng bà cũng không chú ý nhiều, cầm thẻ đi ra cửa, tới ngân hàng lấy tiền.
Sau khi lấy số, xếp hàng một lúc lâu, Tô Mai mới nghe được người ta gọi tên mình. Bà lập tức đi tới quầy và ngồi xuống.
"Chào cô, tôi muốn rút hết tiền."
Tô Mai nhớ trong thẻ chỉ còn lại có hơn một ngàn, mua thuốc cũng mất gần một ngàn rồi. Lát nữa bà còn phải mua thức ăn nên quyết định rút hết tiền luôn.
Nhân viên quầy thấy tuổi tác của người tới, cũng không yêu cầu bà tới cây ATM mà nhận lấy thẻ chuẩn bị thao tác.
Nhưng vừa nhìn thấy chiếc thẻ trong tay, mặt cô ta lập tức trắng bệch.
"Dì ơi, dì... dì muốn rút hết à?"
"Đúng vậy." Tô Mai mỉm cười, có chút xấu hổ.
Chỉ có hơn một ngàn đồng, bà rất lo nói ra khỏi miệng sẽ bị người ta chế cười.
Nhưng nhân viên quầy càng khẩn trương hơn, nhìn dấu hiệu đặc biệt được đặt làm riêng trên tấm thẻ ngân hàng kia mà hai tay cô ta run rẩy, cổ họng lập tức khô khốc.
"Dì chờ một lát!"
Cô ta nói xong liền đứng vụt dậy, cầm tấm thẻ lảo đảo chạy vào phòng tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi!"
Nhân viên quầy vô cùng khẩn trương: "Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tổng giám đốc đang pha trà liền ngước mắt nhìn: "Sao cô hoảng hốt tới chẳng còn hình tượng gì thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh xem!"
Nhân viên quầy lập tức đưa tấm thẻ đen này tới: “Có một dì cầm tấm thẻ này tới rút tiền, nói muốn rút hết!"
Tổng giám đốc vừa hạ mí mắt nhìn xuống thì lập tức tỉnh táo, chén trà cũng bị lật nghiêng làm anh ta bị bỏng tới mức nhảy dựng lên.
Má ơi, đây là thẻ đen được đặt làm riêng!
Mức thấp nhất trong đó cũng là một tỷ đấy!
Rút hết à? Bây giờ, trong tủ sắt của bọn họ lấy đầu ra nhiều tiền như vậy chứ!
"Dì này trông thế nào?"
Nhưng anh ta lập tức bình tĩnh lại. Trên thế giới cũng không có mấy người có thể có được loại thẻ này. Thành phố Đông Hải bé tí thế này, anh ta cũng không nghe nói có ai có nó chứ!
"Di ấy nhìn rất bình thường, ăn mặc rất giản dị, không giống với kẻ có tiền đâu." Nhân viên quầy lập tức nói.
Cô ta cảm thấy phán đoán của mình rất chính xác. Chiếc áo khoác trên người Tô Mai ít nhất cũng phải mặc được năm, sáu năm rồi: “Sẽ không phải là... không phải là dì ấy nhặt được chứ?"
Mời đọc truyện trên truyện 88
Cô ta không dám nói là trộm, nhưng vẻ mặt có phần xem thường.
"Hừ, lá gan lớn thật đấy, dám trộm tấm thẻ này à! Bà ta không muốn sống nữa sao?"
Tổng giám đốc lập tức nói: “Gọi bên bảo vệ bắt lấy bà ta, chuẩn bị báo cảnh sát!"
Tấm thẻ quý như vậy, người bình thường căn bản không thể nào có được, chứ đừng nói là một bà dì trung tuổi nhìn có vẻ bình thường.
Tô Mai đang chờ ở bên ngoài, không biết tại sao nhân viên quầy đi mãi vẫn chưa quay lại.
Không phải chỉ lấy hơn một ngàn thôi sao? Ngân hàng không đến mức không đủ tiền chứ?
"Chào dì, mời dì đi theo chúng tôi một lát."
Đột nhiên, phía sau có hai người bảo vệ vạm vỡ đi tới với vẻ mặt không tốt, một người bên trái, một người bên phải ngăn cản Tô Mai.
"Làm gì vậy? Các người làm gì vậy?"
Tô Mai kinh ngạc. Hai người bảo vệ này làm gì thế?
"Đây là do cấp trên chỉ thị xuống, mong dì nghe theo. Bằng không, chúng tôi lại phải áp dụng các biện pháp cưỡng chế đấy!"
Hai người bảo vệ quát lên và kéo mạnh Tô Mai đứng lên, muốn đưa bà vào phòng tổng giám đốc để giam giữ lại.
"Thả tôi ra! Ban ngày ban mặt mà các người làm gì vậy?"
Tô Mai kinh ngạc kêu lên. Mọi người xung quanh đều đứng nhìn, càng làm cho bà cảm thấy mất mặt.
Cả đời này bà chưa từng làm chuyện gì xấu. Bọn họ dựa vào đâu mà bắt bà chứ?
"Thành thật một chút đi!"
Một người bảo vệ đẩy mạnh Tô Mai một cái, làm bà ngã xuống ghế. Anh ta muốn thể hiện một chút ở trước mặt tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã dẫn người tới rồi!"
"Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Mai tức giận nói.
"Làm gì à?"
Người tổng giám đốc cười lạnh một tiếng: “Dì à, dì cũng to gan thật đấy!"
Tô Mai không hiểu gì cả.
"Dì đừng giả vờ nữa."
Trên mặt nhân viên quầy có chút giễu cợt, nhìn Tô Mai ở khoảng cách gần, thấy quần áo của bà cũ rách, thấy mặt bà đầy nếp nhăn liền biết bà là người không có tiền.
Bà làm sao có thể có tư cách nắm tấm thẻ này trong tay chứ? "Nói đi, dì trộm hay nhặt được tấm thẻ này?"
Tô Mai nghe vậy thì mặt liền đỏ bừng.
Trộm?
Từ trước đến nay bà chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại liên quan tới từ trộm này.
Cho dù trong nhà có khó khăn mấy đi nữa, bà thậm chí vẫn không chịu cúi đầu, mở miệng mượn của họ hàng, làm sao có thể trộm được chứ?
"Cô... cô ngậm máu phun người!"
Tô Mai nhìn tấm thẻ kia nói: “Đây là thẻ của nhà tôi!"
"Ha ha, dì à, cảnh sát sẽ lập tức tới đây rồi. Dì có ngụy biện nữa cũng vô dụng thôi!"
Nhân viên quầy kia hừ một tiếng. Nếu xảy ra chuyện thì thành tích của cô ta năm này cũng sẽ đi tong!
Thật may là mình phản ứng nhanh, suýt nữa thì bị bà lão này hãm hại rồi. "Tuổi đã cao còn làm loại chuyện mất mặt này,
đúng là không biết xấu hổ!"
Nhân viên quầy nói một câu làm cho Tô Mai cũng không nhịn được nữa.
"Cậu thả tôi ra... Thả tôi ra!"
Tô Mai giãy giụa, người bảo vệ kia giơ tay lên tát mạnh một phát: "Mẹ nó, bà thành thật một chút cho tôi!"
Ngay lập tức, năm dấu tay đỏ lừ in trên mặt Tô Mai.
Bà hoàn toàn ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy. Một tát này không chỉ đánh vào mặt bà mà còn cả lòng tự trọng của bà nữa!
"Cậu dám đánh tôi... Tôi liều mạng với cậu!"
Tô Mai đỏ mắt, dường như đã phát điên, giãy giụa lại nhào qua.
Nhưng bà làm sao có thể là đối thủ của người bảo vệ kia. Bà lập tức bị đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay cũng bị chà rách.
"Còn dám gây rối à!"
Tổng giám đốc tức giận gào thét: "Trói lại cho tôi!"
Hai người bảo vệ lập tức đẩy Tô Mai lên trên ghế và tìm sợi dây tới, trói luôn cả tay lẫn chân của bà lại.
Chỉ một lát, trên cổ tay của Tô Mai đã bị dây thừng siết chặt làm chảy máu!
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Tô Mai giãy dụa nhưng không sao thoát ra được, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Các người dựa vào đâu mà ức hiếp tôi như vậy chứ?"
"Ức hiếp dì à?"
Nhân viên quầy kia cười lạnh: “Tôi suýt nữa bị dì hại chết đấy, dì có biết không hả!"
"Dù có biết tấm thẻ này có lai lịch ra sao không hả? Mức thấp nhất trong đó là một tỷ đấy! Với một bà già như dì thì có thể lấy ra một trăm ngàn đã không tệ rồi, làm gì có tư cách giữ tấm thẻ này chứ!"
Nhân viên quầy tức giận đến đỏ cả mặt. Vừa rồi cô ta thật sự bị dọa tới mức hồn phách suýt nữa thì bay mất đấy. Tô Mai tự nhiên nói muốn rút hết tiền trong thẻ ra.
Cả một tỷ đấy!
Tô Mai nghe vậy liền chấn động. Một tỷ á? Trong tấm thẻ này có tới một tỷ à?
Môi bà giật giật, trên gương mặt đầy vẻ khó tin.
"Bây giờ mới biết hối hận sao? Muộn rồi!"
Thấy Tô Mai sợ đến mức mặt tái mặt, Tổng giám đốc càng có thể chắc chắn tấm thẻ này không phải là của bà. Bằng không, sao bà lại lộ vẻ không dám tin như vậy?
Người có thể nắm giữ tấm thẻ này, có ai mà không quyền cao chức trọng, giàu có?
Nếu để người ta phát hiện thẻ của bọn họ bị người ta trộm mất tiền, điều này sẽ gây tổn thất danh dự rất lớn đối với ngân hàng bọn họ đấy!
Cũng may là bọn họ phát hiện ra vấn đề đúng lúc, cứu vãn được tổn thất.
Trong lòng tổng giám đốc đắc ý, nghĩ thầm, chờ Tô Mai cung khai, bị bắt vào tù, anh ta cũng xem như đã lập được công lớn.
Nếu lại liên lạc với chủ nhân tấm thẻ này, tương lai của anh ta có thể một bước lên mây!
"Bây giờ, dì còn gì để nói nữa?"
Anh ta nắm lấy tóc của Tô Mai và kéo ngược ra sau, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ và chán ghét hoàn toàn không che giấu.
Nếu Tô Mai không có gì muốn ngụy biện, anh ta sẽ gọi cảnh sát tới dẫn bà đi lập án điều tra.
"Tôi muốn gọi điện thoại cho con gái của tôi."
Giọng Tô Mai run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mời đọc truyện trên truyện 88