Về đến nhà, Lâm Vũ Chân cầm tới thuốc mỡ cẩn thận bôi cho Tô Mai, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Một tát này chắc chắn là rất đau!
Cô không nhịn được liền rơi nước mắt.
"Đứa bé ngốc này, mẹ không sao."
Tô Mai lau nước mắt cho Lâm Vũ Chân.
Hôm nay, nếu bọn họ không chạy tới đúng lúc, chỉ sợ mình sẽ bị bắt đi, đến lúc đó dù có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được.
"Giang Ninh, cậu vào đây, tôi có lời muốn hỏi cậu."
Tô Mai đi vào phòng, Giang Ninh cũng lập tức vào theo.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
"Xin lỗi mẹ, đây là lỗi của con."
Giang Ninh đứng ở đó, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Tô Mai ngẩng đầu nhìn anh,
Tấm thẻ kia có mức thấp nhất là một tỷ. Bà biết Giang Ninh có tiền, nhưng không ngờ anh lại có nhiều tiền như vậy.
Giang Ninh không phải là người bình thường. Cậu ta đến nhà mình với mục đích gì?
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Tô Mai hỏi lại lần nữa.
Vẻ mặt bà vô cùng nghiêm túc.
So với mình bị uất ức, bà càng lo lắng cho Lâm Vũ Chân hơn.
Giang Ninh biết mình không thể giấu được nữa, hắn móc miếng giấy kẹo đã cất kỹ nhiều năm từ trong túi ra.
"Đây là..."
Tô Mai lập tức nhận ra.
Năm đó, nhà họ Lâm mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp chính là một xưởng kẹo nhỏ.
Năm đó, bà cũng rất nhiều lần tự tay dùng giấy này gói kẹo!
"Mười lăm năm trước, con lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn đã muốn kết thúc tính mạng của mình, một bé gái đã cho con cái kẹo này. Cô ấy nói cho con biết, chỉ cần ăn viên kẹo này thì cuộc sống sẽ trở nên rất ngọt ngào."
"Cô nhóc kia rất hiền lành, cô ấy đã cứu mạng con, hơn nữa không chỉ một lần."
Giang Ninh hít sâu một hơi: “Con không hy vọng cô gái hiền lành như vậy bị tổn thương, con chỉ muốn bảo vệ cô ấy."
Sao Tô Mai lại không nghe ra được, cô nhóc lương thiện kia chính là Lâm Vũ Chân.
Giang Ninh vì báo ơn nên mới đến nhà bà, mới tới gần Lâm Vũ Chân.
Anh đã hứa với bà sẽ tuyệt đối không tổn thương Lâm Vũ Chân, sẽ không phá hủy cuộc sống của cô.
Với khối tài sản của anh thì muốn người phụ nữ nào mà chẳng được?
"Mẹ, con biết bây giờ mẹ còn chưa biết rõ về con, cũng không đủ tin tưởng con, nhưng con sẽ cố gắng làm cho mẹ tiếp nhận con. Cho dù con không thể trở thành con rể của mẹ, con cũng muốn trở thành con trai mẹ."
Giang Ninh nghiêm túc nói: “Tiếng mẹ này, con kêu chắc rồi."
Vừa rồi ở ngân hàng, Giang Ninh điên lên trút giận cho bà, dáng vẻ kia căn bản không phải là giả vờ.
Cậu ta thật sự xem mình là mẹ.
Đặc biệt là câu nói kia: "Đây là mẹ tôi, các người cũng dám đánh à!"
Đến bây giờ, trong lòng Tô Mai vẫn thầm run rẩy.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai bảo vệ bà như vậy, cho dù là Lâm Văn cũng không.
Tô Mai nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút cảm động.
Giang Ninh không có ý xấu, lần này thật sự chỉ là một chuyện hiểu nhầm.
"Mẹ, lần này thật sự xin lỗi mẹ, là con khiến mẹ phải chịu uất ức." Giang Ninh lại xin lỗi lần nữa.
"Chuyện này không trách cậu được, là do tôi đã cầm nhầm thẻ."
Tô Mai lắc đầu. Bà rất tỉnh táo, sẽ không nổi cáu bừa bãi.
Nếu mình không cầm nhầm thẻ thì đã không có chuyện này.
"Chúng ta ra ngoài thôi. Tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."
Lâm Văn và Lâm Vũ Chân vẫn ở bên ngoài, bà không muốn để cho bọn họ phải lo lắng.
Hai người đi ra ngoài. Lâm Văn đang nổi giận.
"Lại không phải là một tấm thẻ sao? Bọn họ có cần nghi ngờ người khác như vậy không?"
Lâm Văn tức giận. Thấy vợ mình chịu uất ức, đôi mắt đỏ hoe, ông vừa phẫn nộ lại tự trách mình không có năng lực, không thể bảo vệ tốt cho vợ mình.
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng không hiểu tại sao chỉ có một tấm thẻ mà xảy ra hiểu nhầm như vậy được.
Cô biết thẻ của Giang Ninh có tiền, nhưng không đến mức như vậy chứ? Giang Ninh không biết nên giải thích thế nào.
Sợ rằng Ngân Hàng Liên Minh trên thế giới cũng chỉ phát hành khoảng trăm tấm thẻ đen giống như thẻ của mình, mà bọn họ lại đưa cho mình tới mười tấm.
"Ba, mẹ, lần này là do con không tốt, con xin lỗi ba mẹ."
Giang Ninh nói: “Như vậy đi, con mời mọi người ăn cơm, xem như là giải xui cho mẹ?"
Xảy ra chuyện như vậy, Tô Mai cũng chẳng còn có tâm tư nào nấu cơm nữa. Bây giờ đã đến giờ cơm, quả thật có hơi đói bụng rồi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Ăn bên ngoài tốn tiền lắm."
Tô Mai lắc đầu. Bây giờ bà biết Giang Ninh có nhiều tiền nhưng bà không muốn tiêu tiền của anh.
Nếu tiêu tiền của Lâm Vũ Chân thì cô lại chẳng có bao nhiêu tiền.
"Không đắt, chỉ cần mẹ vui thì tốn bao nhiêu tiền cũng vẫn rẻ."
Giang Ninh nói xong liền xoay người ra ngoài khởi động xe: “Vũ Chân, em đẩy ba ra ngoài đi."
Chẳng mấy chốc, Tô Mai và Lâm Văn ngồi ở ghế sau, Lâm Vũ Chân ngồi ghế phụ, Giang Ninh lái xe rời khỏi nhà.
Cùng lúc đó, một chiếc Porsche chậm rãi dừng lại ở cổng khu chung cư Hoa Thành.
"Dừng xe, dừng xe!"
Một người béo mập, trên mặt núng nính đầy thịt ngồi ở trong xe cười nói: “Đỗ ở đây đi."
"Ba, đây là lối ra vào, đỗ ở đây sẽ chặn đường người ta mất."
"Con ngu thế!"
Trương Vinh mắng một câu: “Con có biết không, xe hơi sang trọng thì phải phô trương!"
"Ba đỗ ở đây cản đường bọn họ, tuy ngoài miệng bọn họ sẽ chửi bới nhưng lại phải nghiêm túc ngắm nhìn xe của con, sau đó trong lòng bọn họ sẽ ghen tị, hiểu không?"
Hai người bước xuống xe, Trương Vinh mang theo túi công văn, còn quay đầu nhìn, bảo đảm xe của mình cản lối ra, lúc này mới vào khu chung cư.
"Đi thôi, đi đón bác con đi!"
Hai người vừa rời đi được một lúc, Giang Ninh đã lái xe đến lối ra. Khi thấy một chiếc xe chặn phía trước, hắn lập tức ấn còi xe hai lần.
Bảo vệ nghe được tiếng thì bước nhanh tới, trên mặt đầy vẻ bất lực.
"Tài xế đã vào khu chung cư rồi!"
Giang Ninh hơi nhíu mày: "Anh gọi điện thoại cho người đó, bảo ra lùi xe lại đi."
Bảo vệ lập tức gọi tới điện thoại được để lại trên cửa kính xe Porsche, lập tức kết nối được.
"Thưa ngài, xe của ngài đỗ ở cửa ra đang cản đường xe của người khác. Làm phiền ngài xuống lùi xe ra chỗ khác." Người bảo vệ khách sáo nói. Rõ ràng anh ta biết mình không đắc tội nổi người lái chiếc xe hơi sang trọng thể này.
"Lùi cái gì mà lùi? Ông đây đỗ một lúc thì đã làm sao. Bảo người đó chờ đi!" Trương Vinh nói xong liền cúp máy, trong lòng còn có chút đắc ý.
Xe Porsche của mình hơn một tỷ đấy, ai dám đập chứ?
Chờ ông á!
Vẻ mặt người bảo vệ cửa lúng túng và bất lực.
"Bọn họ nói, các người chờ một lát."
Sắc mặt Giang Ninh trầm xuống. Mình còn phải đưa cả nhà mẹ vợ đi ăn đấy.
Chỉ lái một chiếc Porsche nát mà phách lối như vậy à?
"Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ra ngoài gọi xe vậy?" Lâm Vũ Chân bất đắc dĩ nói.
Gặp phải người như thế, thật khiến người ta có chút bất lực.
"Nếu không thì thôi đi, tôi về nấu vài món ăn cũng được." Tô Mai cũng nói.
"Không được, con đã hẹn trước với nhà hàng rồi. Hơn nữa, hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi, không cần nấu cơm."
Giang Ninh nói xong vặn liền chìa khóa, giẫm chân ga phát ra tiếng động lớn!
"Giang Ninh, anh làm gì vậy?" Lâm Vũ Chân vô cùng khẩn trương.
"Rầm!"
Chiếc xe BMW mới tinh đâm thẳng vào đầu chiếc Porsche, lập tức đụng bẹp đầu chiếc xe Porsche.
"Giang Ninh! Anh điên rồi à!"
Lâm Vũ Chân không nhịn được bắt đầu hét lên chói tại.
Xe của mình là xe mới đấy!
Hơn nữa, đụng vào xe sang của người khác thì còn phải đền tiền nữa!
Giang Ninh bình tĩnh nói: "Hôm nay là lần đầu tiên anh mời mẹ ăn cơm, không thể để người khác ảnh hưởng được."
Hắn lùi xe và đụng tiếp. Sau khi đụng liên tiếp ba lần, đâm cho Porsche lệch ra ngoài, sau đó hắn nghênh ngang lái xe rời đi.
Bảo vệ đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm!
Má ơi, quá ngang tàng rồi!
Chiếc xe BMW mới tinh, thậm chí còn chưa lắp biển lại đụng như thế à?
Còn đụng chiếc Porche nữa chứ!
Anh ta quay đầu liếc nhìn, đầu chiếc xe Porsche đã nát tới không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu nữa, từng mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Không ít người xung quanh đứng nhìn, ai nấy đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Còn có người không nhịn được quay lại video. Chẳng mấy chốc, video này đã được chia sẻ trên mạng.
"Má ơi! Quá trâu bò, xe mới đấy, lại ngang ngược như thế à?"
"Chủ chiếc Porsche này thật sự có nhân phẩm quá kém. Ông ta cố ý đỗ xe ở lối ra vào để khoe mẽ à? Lúc này thì hay rồi, gặp đúng khúc xương cứng!"
"Có phần tiếp sau không? Tôi thật sự mong chờ, không biết sau khi chủ chiếc Porsche nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ? Ha ha ha ha!"
Trên mạng lập tức bình luận xôn xao, tất cả đều chỉ trích chủ chiếc xe Porsche không có đạo đức, ủng hộ anh BMWs dạy kẻ đó cách làm người.
Không biết bao nhiêu fan cứng cảm giác máu trong cơ thể như muốn sôi trào!
Đồng thời, máu của ba người nhà Lâm Vũ Chân ngồi trên xe cũng sôi trào.
"Giang Ninh, đây là xe mới đấy!"
Lâm Văn vô cùng đau lòng.
Xe mới mua còn chưa được một ngày mà đầu xe đã nát không biết thành hình gì rồi. Cho dù đây không phải là xe của ông, nhưng ông cũng đau lòng.
"Cái này mà sửa thì phải mất bao nhiêu tiền chứ?"
Tô Mai hỏi một câu.
Lâm Vũ Chân không nói chuyện. Cô không biết, chỉ có thể quay đầu nhìn Giang Ninh, trong lòng cố nhịn không hỏi ra miệng, có phải bệnh cũ của anh lại tái phát không thế?
"Không sao, không cần sửa. Ngày mai mua một chiếc khác là được rồi."
Giang Ninh hờ hững nói.
Cả nhà Lâm Vũ Chân cạn lời.
Bọn họ cảm giác mình và Giang Ninh rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau.
Người đàn ông không để mắt tới mấy trăm nghìn sẽ là gã vô gia cư à?
Làm sao hắn có thể bằng lòng tới ở rể chứ?
Vào lúc đó, có mấy người đi tới cổng khu dân cư Hoa Thành, đó chính là Trương Vinh - chủ chiếc xe Porsche. Đi bên cạnh ông ta là Trương Thúy - chị gái ông ta, cũng chính là bác gái hàng xóm hay nói móc Tô Mai.
"Chị, bây giờ em đã thăng chức, vào làm trong trụ sở chính của ngân hàng Đông Hải, lương một năm lại cao hơn trước đây rất nhiều! Bởi vậy, em mới mua một chiếc siêu xe!"
"Siêu xe?" Bác gái hàng xóm Trương Thúy nói: "Hàng xóm nhà chị cũng mới mua một chiếc, hình như là BMWs, nghe nói được gần năm trăm ngàn đấy!"
"BMWs năm trăm ngàn á?"
Trương Vinh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Loại xe này ở trước chiếc Porsche của em thì chỉ có thể là đàn em thôi!"
Ông ta nói xong liền lấy chìa khóa xe ra, chuẩn bị mở khóa. Nhưng ông ta đột nhiên nhận ra, sao không thấy chiếc xe của mình ở lối ra vào?
Ông ta theo bản năng ấn khóa xe, đèn xe sáng lên ở chỗ góc tường, đầu xe Porsche đã sắp thành đống sắt vụn, chỉ có một bên đèn còn có thể sáng...
"A a a, sao chiếc xe của tôi lại biến thành như vậy?"
Trương Vinh phun ra một ngụm máu và trực tiếp hôn mê luôn.
Mời đọc truyện trên truyện 88