“Cậu phái bao nhiêu người đi, cũng nhất định phải bảo vệ an toàn cho Minh Tú!” Toàn thân Nguyễn Kiến Định lập tức sôi trào khi nghe được lời nói của Tư Mộ Hàn, Abel vốn là muốn ngăn cản bọn họ bí mật phái người lên máy bay, vé máy bay, bọn họ đều là vừa mới đặt tạm tại sân bay. Chuyến bay gần đây nhất thuộc loại có địa điểm không chắc chắn. Cử người theo kịp lại càng khó hơn!
“Em bảo mọi người thủ ở sân bay từ trước, nhìn Abel mua vé rồi giả làm hành khách, bảo họ đi theo Abel để mua vé. Bây giờ chắc đã lên máy bay rồi. Anh đừng lo, chị dâu sẽ không sao đâu!”
Trước đó đã chào hỏi với chủ của sân bay, sau đó gài người ở sân bay đến mua vé là chuyện đơn giản. Vấn đề chỉ là thời cơ thôi, nếu không đúng lúc thì rất dễ bỏ lỡ. Lúc đó lại cố gắng theo kịp máy bay sẽ là một vấn đề lớn!
“Nói với ông ngoại, thả một chiếc máy bay tư nhân đến đây, tôi sẽ khởi hành ngay bây giờ!” Nghe tin có hy vọng, Nguyễn Kiến Định một khắc cũng không đợi được nữa, vì vậy anh ta đã lên chiếc máy bay tư nhân đã chuẩn bị trước đó, tạm thời đem mọi việc ở đây đều giao cho Tư Mộ Hàn. Nhìn Nguyễn Kiến Định rời đi, Tư Mộ Hàn thở dài, quay.
người vội vàng trở về, cô gái nhỏ còn đang ngủ, vừa mới bị anh đánh thức, hiện tại còn không thoải mái, chưa kể trong nhà còn rất nhiều thứ lộn xộn đang chờ được dọn dẹp!
Anh vội vàng quay lại, Nguyễn Tri Hạ đã ngồi ở bên giường, nhìn công tước Otto với vẻ mặt lo lắng.
“Ông ngoại sao lúc đó không gọi con? Nếu xảy ra việc ngoài muốn thì sao? Minh Tú là chị dâu tương lai của con, nói gì đi nữa việc này vẫn là con nên đi mới đúng. Anh trai bây giờ chắc đang thương tâm chết mất!”
Bên ngoài pho-ng ba sóng gió như vậy, cô lại rúc trong chăn ngủ ngon lành. Nếu thật sự có chuyện gì, cả đời này cô sẽ không yên lòng!
Cô cũng thật là, ngủ say như con heo! Bên ngoài ồn ào như vậy mà còn không tình dậy nổi!
“Tri Hạ, ông biết con là cô bé tốt, Minh Tú cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu, hơn nữa anh con và Tư Mộ Hàn đã đi theo rồi, họ sẽ không giương mắt nhìn Minh Tú xảy ra chuyện, yên tâm đi, đợi Tư Mộ Hàn về rồi nói!”
Nguyễn Minh Tú bị bắt lên máy bay, Nguyễn Kiến Định khẳng định sẽ đi theo, đương nhiên sẽ không trở về, người trở về chỉ có thể là Tư Mộ Hàn, công tước Otto nhìn thấy rõ ràng, nhìn Nguyễn Tri Hạ lo lắng, ông ta thở dài, là do ông ta làm liên lụy mọi người!
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, hai người còn đang nói chyện, Tư Mộ Hàn đã gõ cửa đi vào, nhẹ nhàng xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, nói: “ Đã phái người lên máy bay rồi, chị dâu sẽ không xảy ra chuyện, ông ngoại an tâm dưỡng thương đi, anh ấy đã ngồi máy bay tư nhân đuổi theo rồi”
Anh nóng lòng muốn quay lại không chỉ vì sợ Nguyễn Tri Hạ sẽ không thoải mái, mà còn vì sợ công tước Otto sẽ không thể vượt qua khúc mắc trong lòng!
“Đợi bọn họ an toàn trở về, nhớ thông báo bình an cho ông biết, con trước mang Tri Hạ về nhà nghỉ ngơi đi, bệnh viện hỗn loạn không tốt, Kiến Định không ở đây, trong nhà vẫn cần con phụ trách, có con ở đây, ông cũng yên tâm rồi!”
Nói xong, công tước Otto liền vãy tay, ra hiệu cho bọn họ rời đi, từ từ nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Nhìn ông ngoại đã ngủ, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn quấy rầy, xoay người kéo Tư Mộ Hàn ra ngoài, vừa đi vừa thở dài.
“Thở dài làm gì? Việc có thể làm anh đều làm hết rồi, lo lắng cho.
an toàn của Nguyễn Minh Tú thì không cần thiết đâu, mười mấy người còn không cứu được một người phụ nữ sao, mấy người phái đi chắc cũng sắp mang người về rồi!
Xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn khẽ cười nói, 7 việc nghiêm trọng, anh không muốn cô gái nhỏ bi: “Tất nhiên là em biết điều này, em chỉ có chút bưồn thôi. Nếu lúc.
đó em tỉnh lại, người phải đi đã là em. Dù em chưa tiếp xúc nhiều với Abel nhưng dù sao ông ta cũng là cậu của em. Em cũng không sợ ông ta.”
“Không phải lỗi của em, em nghĩ xem, nếu em bị bắt đi, anh sẽ đau lòng biết mấy, ông ngoại và anh hai sẽ bưồn như thế nào, em và Nguyễn Minh Tú có địa vị như nhau trong lòng mọi người, nhưng đứng ở góc độ của anh, anh thấy thật may mản vì con tin không phải là bảo bối của anh, bằng không anh sợ rằng hiện tại mình sắp phát điên rồi, Tri Hạ.
của chúng ta cũng không muốn anh phát điên chứ!”