Vị sứ giả đầu tiên Bàng Phi Nham đã lén giấu đi một trang quyền phổ cho mình, thực lực mạnh đến mức nào cơ chứ?
Càng có thể nói, trong nhiều năm như vậy, đã giúp Chủ Thượng làm không ít chuyện, nhưng cuối cùng thì sao, Chủ Thượng không chỉ giết chết ông ta, mà còn dùng cách sỉ nhục nhất để khiến Bàng Phi Nham sống không bằng chết!
Một ngày nào đó sẽ đến lượt bọn họ, e rằng cũng sẽ có kết thúc như thế kia.
“Ha ha, tất cả những người đã đến đây ngày hôm nay, còn ai coi Chủ Thượng là Chủ Thượng nữa chứ? Ẩn Môn này dường như đã trở thành một món đồ của người đàn ông đó rồi” Trịnh Càn Khôn nói: “Tôi đặt lời nói của mình ở đây, hai trang quyền phổ trên người của Giang Ninh, bao gồm cả trang thứ ba mà bây giờ anh ta vẫn đang tìm kiếm, tôi muốn!”
“Tôi cũng muốn!”
Thạch Phá Thủ nói.
“Đương nhiên là tôi sẽ không từ bỏ, vì cái bí mật trong quyền phổ đó, ngay cả sư phụ tôi cũng đã giết luôn rồi, Chủ Thượng là cái thá gì cơ chứ?”
Sứ giả thứ tám Truy Mệnh lạnh lùng cười một tiếng.
Có vài người đưa mắt nhìn nhau, trước khi đến khu rừng trúc này, mọi người đều đã có quyết định, nhưng chẳng qua chỉ là muốn xem xem bên phía Chủ Thượng sẽ phản ứng như thế nào thôi.
Bây giờ xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
“Còn sứ giả thứ hai thì…”
Nếu có thể lôi kéo sư giả thứ hai Ngôn Đường qua đây, vậy thì nhất định có thể giết chết Giang Ninh trong một cú, và lấy được ba trang quyền phổ!
“Hừ, không cần quan tâm đến anh ta, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ hối hận mà thôi!”
Có vài người đã có quyết định rồi thì sẽ không còn do dự nữa.
Vị sứ giả thứ tám Truy Mệnh, khẽ nhíu mày.
“Anh vẫn coi ông ta là Chủ Thượng, thì có thể tiếp tục nghe theo lệnh của ông ta. Sau này ông ta sẽ đạt được toàn quyền phổ, liệu có thực sự giống như lời hứa lúc ban đầu sẽ đem chia cho chúng ta một miếng bánh không?”
Mọi người đều im lặng.
Bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng từ lâu rồi, Chủ Thượng sẽ không thể nào cùng phân chia lợi ích có được từ quyền phổ với bọn họ đâu.
Vị sứ giả đầu tiên Bàng Phi Nham đã lén giấu đi một trang quyền phổ cho mình, thực lực mạnh đến mức độ nào cơ chứ?
Hơn thế nữa trong nhiều năm qua, đã giúp Chủ Thượng làm không ít chuyện, nhưng cuối cùng thì sao, Chủ Thượng không chỉ giết chết ông ta, mà còn dùng cách sỉ nhục nhất để khiến Bàng Phi Nham sống không bằng chết!
Một ngày nào đó sẽ đến lượt bọn họ, e rằng cũng sẽ là kết thúc như thế này.
Nếu như quyền phổ dễ dàng tìm thấy được như vậy, bọn họ đã không phải tiêu tốn hơn thời gian mười mấy năm rồi.
Thực tế, sự xuất hiện của mỗi trang quyền phổ không phải chỉ có may mắn thôi là đủ, mà còn phải xem duyên phận, như thể tất cả mọi thứ đã được định sẵn từ lâu rồi vậy.
Thạch Phá Thủ nhận được tin tình báo, nói răng Giang Ninh đang đi về đảo phía Nam, chắc chắn là vì quyền phổ, nhưng Ngôn Đường biết, đó là việc không thể nào được.
Ở đảo phía Nam, khi Tập đoàn Linh Long vẫn còn kiểm soát, bọn họ đã tìm kiếm một lượt hết rồi, không hề có chút manh mối nào cả.
“Bọn họ nghĩ không phải là được rồi” Chủ Thượng nhàn nhạt nói.
Chương 1146:
Ông ta vẫn không quay đầu lại, giọng nói có chứa sự lạnh lùng.
Cho dù là vậy, Ngôn Đường vẫn cung kính cúi đầu: “Vâng, tôi biết rồi ạ” Mọi người đều vì mục đích riêng của mình mà gia nhập vào Ẩn Môn, hoàn toàn không phải để bám gót Chủ Thượng, nhưng sau khi đi theo Chủ Thượng nhiều năm, Ngôn Đường hiểu rõ là Ẩn Môn này thuộc về Chủ Thượng.
Vào Ẩn Môn, thì đã là người của Chủ Thượng rồi, nếu muốn rút lui thì chỉ có thể dùng thân phận của người chết để rút lui mà thôi.
Anh ta nghỉ ngờ đây là cái bãy của Giang Ninh, hòng dẫn dụ Chủ Thượng, nhưng Chủ Thượng sẽ không thể dễ dàng mạo hiểm chỉ vì một hai trang quyền phổ đâu!
Việc trọng đại không thành, thời cơ chưa tới, dù là bất cứ việc mạo hiểm gì thì Chủ Thượng cũng sẽ không dễ dàng dây vào.
“Ngôn Đường” Chủ Thượng lên tiếng nói.
“Vâng” Ngôn Đường ngay lập tức đáp lại.
“Khi có cơ hội, thì giết người phụ nữ ở bên cạnh Giang Ninh ngay lập tức” Nói xong, bóng dáng của Chủ Thượng liền biến mất.
Ngôn Đường vẫn đang cung kính, hơi cong thân người lại: “Vâng, tôi biết rồi” Giết người phụ nữ ở bên cạnh Giang Ninh sao? Lâm Vũ Chân!
Tại thời điểm đó.
Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân, anh Cẩu và một người cứ luôn khăng khăng muốn đi theo là Tô Vân, bay thẳng đến đảo ở phía Nam.
Sau khi xuống máy bay, Tô Vân liền chủ động xách lấy túi lớn nhỏ, niềm nở không sao tả hết.
“Anh Cẩu, anh không cần phải giúp tôi đâu. Tôi là một huyền thoại ở Tỉnh Thành đấy, chút ít đồ đạc này, có là gì đâu chứ” Tô Vân tùy tiện nói.
“Cô chắc chứ?”
Anh Cẩu cong miệng, nhìn Tô Vân chỉ lộ ra có hai con mắt: “Vậy thì tôi sẽ thực sự không giúp đâu đấy nhé.”
Vốn dĩ anh ta không muốn đi theo để làm bóng đèn, nhưng Giang Ninh nói là huyền thoại ở thành phố này mà không có dẫn theo một người nào ở bên cạnh, thì sẽ không có mặt mũi, sẽ làm mất mặt Đông Hải, cho nên anh Cẩu đành phải đi theo.
Tô Vân trên mặt thì cười hi hi, nhưng trong lòng lại đang mắng anh Cẩu không có nghĩa khí.
Sau khi rời sân bay, thì đã có người của công ty du lịch đợi sẵn bên ngoài rồi.
“Anh Giang? Lối này lối này!”
Cái người cầm bảng tên Giang Ninh nhìn thấy nhóm người của Giang Ninh đi tới, liền vội vàng chào hỏi: “Xe buýt đã đợi mọi người được một lúc rồi, chỉ còn thiếu mọi người nữa thôi!”
Anh ta vừa nói chuyện vừa rảo bước chạy đến trước mặt Tô Vân, giúp cô cởi hành lý xuống và bỏ vào cốp xe, trông nhiệt tình vô cùng.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Tô Vân thở hổn hển, còn cố ý liếc nhìn anh Cẩu một cái: “Người anh em này không xài được rồi, không coi trọng nghĩa khí gì cả!”
Sau khi lên xe, mọi người từ bắc chí nam đến đảo ở phía Nam để du lịch, đều là cùng một thời gian đến sân bay, rồi thống nhất sắp xếp xe đưa đón.
Công ty du lịch này là do Lâm Vũ Chân đặt, đáng ra Giang Ninh chỉ đang tìm một cái cớ, để đưa Lâm Vũ Chân ra ngoài thư giãn mà thôi, nhưng cô nhất định phải xử lý ổn thỏa việc bàn giao sản nghiệp ở bên đây.
Vì thế, còn đặc biệt gọi điện thoại cho Long Linh Nhi để hỏi về ngành Du lịch của đảo phía Nam.