Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 717





“Anh Ninh, em, em không biết phải nói gì!”





Lý Đông mở miệng hồi lâu mới nói ra được một câu như vậy.





“Vậy thì không cần nói nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi”





Giang Ninh nói: “Giữ kỹ, lão Ngũ phải luôn luôn đi theo”






VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Vâng!”





Lão Ngũ lập tức gật đầu.





Giang Ninh chợt quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa và híp.





mắt lại.





Trời còn chưa tối hản, đã có kẻ không có mắt tới rồi. Vậy thì càng tốt, hắn đỡ phải tự mình đi tìm.





Nếu đã tới rồi, vậy thì không cần đi nữa!





Lúc này, bên ngoài có một đám người từ bốn phương tám hướng xông tới đầy khí thế, trên mặt mỗi người như hung thần ác sát, như ác quỷ.





“Nhanh! Nhanh lên!”





“Đừng để cho bọn chúng chạy thoát! Bọn chúng đang ở trong này!”





“Tất cả nghe rõ cho tôi, thấy tờ giấy kia liền xé đi. Về phần hai người kia, đánh gãy tay gãy chân, vứt xuống rãnh nước thối ngoài thành đi!”





Không được mấy phút nữa, văn phòng của Lâm thị đã bị người ta bao vây ba tầng từ trong tới ngoài khoảng hơn trăm người.





Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy từ xa đã bị dọa cho chạy mất, làm sao dám tới gần.





Bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, làm sao có thể điều động nhiều người như vậy, không biết là ai sắp gặp.





xui xẻol Mấy người đi đầu với gương mặt dữ tợn bước nhanh tới.





Một người trong đó cao giọng kêu lên: “Người của Lâm thị đều lăn ra đây cho tôi!”





Không ai để ý gã.





“Nếu không ra, chúng tôi sẽ xông vào, đến lúc đó…”





Gã còn chưa nói hết lời, Giang Ninh bước nhanh ra ngoài, đứng ở cửa và nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt lạnh lùng.





Người dẫn đầu lập tức lấy điện thoại di động ra, đối chiếu với tấm ảnh do Triệu Hải Phong gửi đến, lập tức.





giơ tay chỉ: “Chính là hắn!”





“Bắt lại cho tôi!”





“Lên!”






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Đừng để cho hán chạy thoát!”





Gã vừa ra lệnh một tiếng, lập tức có một đám người ùa lên, trong tay vung cao gậy gộc, vô cùng hung ác.





Mà Giang Ninh, không hề để ý tới, anh Cẩu phía sau cầm một cái ghế tới và đặt ở sau lưng Giang Ninh. Giang Ninh chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đám người điên cưồng kêu to, muốn xông qua tới bát mình.





“A Cẩu, từ hôm nay trở đi, tên của các cậu sẽ vang vọng ở phương bắc”





“Vâng!”





Không chỉ là một mình anh Cẩu hô to.





Trong nháy mắt, hơn hai mươi người dường như đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Giang Ninh, sau đó như sói như hổ gào thét, lao vọt ra ngoài.





Hơn hai mươi người xông về phía hơn trăm người kia, lại làm cho hơn trăm người kia tự nhiên thấy sợ hãi.





Dường như đó căn bản không phải là người đang xông về phía chúng, mà là một đám sói, hổ hung ác lại điên cưồng!





“Giết chết chúng!”





Đại ca đi đầu tức giận gào hét, còn lập tức rút dao găm thì bên thát lưng của mình ra, trong ánh mát lóe lên vẻ sắc bén, nhìn chằm chăm vào Giang Ninh.





Gã biết chắc chắn không thể giữ lại mạng của Giang Ninh được nữa!





Nhưng chúng không biết mình căn bản không có cơ hội đến trước mặt của Giang Ninh.





“Âm Quyền thứ nhất!





Anh Cẩu chợt đánh thẳng lên ngực của một người, rắc.





Người đó gãy xương, kêu lên một tiếng thảm thiết và bay ra ngoài, mở miệng phun ra máu rồi lập tức không có phản ứng gì nữa.





Trong đám người lập tức yên tĩnh một giây.





Bất chợt lại có một tiếng kêu thảm thiết lại không hề dừng, giống như buổi tụ họp của lệ quỷ vậy.





Đám người anh Cẩu giống như sói vào bầy dê, một quyền lại một quyền với khí thế mạnh mẽ không gì sánh được!





Mấy người đi đầu chỉ có thể nhìn thấy được từng người của mình bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi hoàn toàn ngất đi.





Cảnh tượng này quá đáng sợt Không tới một phút, ngoài trên mặt đất ngoại trừ đại ca xã hội đen đi đầu thì không ai còn có thể đứng, tất cả đều bị đánh đến ngất.





Không tới một phút đấy!





“Các… các người…”





Lúc này, người đi đầu kia làm gì còn dám tiến thêm một bước nữa. Gã cầm dao găm trong tay nhưng lại là người sợ hãi nhất ở đó, cơ thể run rẩy: “Các người đừng tới đây! Đừng tới đây!”





Anh Cẩu không để ý tới gã, ánh mát vẫn lạnh lẽo.





Anh ta đi thẳng tới trước mặt người kia: “Cầm tới!”





“Anh… anh đừng ép tôi!”





Không đợi người kia phản ứng, anh Cẩu cướp lấy con dao găm và phụt một tiếng, trực tiếp đâm vào bắp đùi của gã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK