Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500


Tô Hồng quay sang nhìn Tô Cương, thuận miệng nói.


‘Vốn bà cũng không có ý gọi cả nhà Tô Cương cùng đi, dẫu sao cũng chảng có quan hệ gì với nhà ông cả.


Chỉ là bà cụ có nói, đến nhà làm khách, vậy thì tất cả mọi người đều phải đi, đây là lễ nghĩa, giữa anh chị em với nhau, không thể thất lễ được.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nghe được lời của Tô Hồng, Tô Cương không nói gì, ông đã đoán được từ trước rồi. Z W ) Chị cả này của ông chỉ sợ ông làm bẩn xe bà: Tô Hồng đỡ bà cụ lên xe, chẳng mấy chốc xe cũng đi mất.


“Chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến bến xe”


‘Vợ Tô Cương nhún vai, bà có thể hiểu được: “Em có làm một hũ củ cải muối, Tô Mai thích ăn chua, mang cho cô.


ấy đi”


Bà đang định bước vào phòng bếp thì đột nhiên ngừng lại, lo lắng hỏi: “Giờ cô ấy có chê cái này không?”


Nhà họ Lâm hiện giờ không phải nhà họ Lâm khốn khó trước đây nữa.


“Đừng nghĩ nhiều, ai chứ Tô Mai sẽ không thế đâu”


Tô Cương bảo: “Cứ mang đi, Tô Mai nhắc mấy lần rồi”


“Vâng”


Tô Vân há miệng ngáp, nhìn dáng vẻ lo lắng của mẹ thì chép miệng.


“Ba, ba cũng thay quần áo đi, ba mẹ đợi con một lát”


“Đi cho kịp chuyến xe, con để ý thời gian”


“Biết rí Tô Cương hơi không biết làm sao, vốn ông cũng không định đi làm phiền nhà Tô Mai, một đống người kéo đến thì phiền phức cỡ nào.


Hiện giờ gia đình Tô Mai sống rất tốt, ông cũng rất vui, chưa từng nghĩ thấy Tô Mai sống tốt liền mang thêm.


phiền phức cho bà, nhưng bà cụ đã ra lệnh, con trai là ông đây không dám nói lời từ chối.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Chỉ là, nhà ông muốn đến Đông Hải phải bắt xe khách đến bến xe, sau đó ngồi xe đến bến xe Đông Hải, rồi lại ngồi tiếp hai chuyến xe nữa mới đến nhà ở hiện tại của Tô Mai.


“Đợt lát nữa gọi xe đi, không tiết kiệm chút tiền này”


Tô Cương thầm nhủ.


Cả nhà đang thu xếp đồ đạc thì nghe thấy tiếng còi xe.


Tô Cương nghe được âm thanh liền bước ra, thấy một chiếc con màu đen đang đỗ ngoài cửa, chỉ nhìn bề ngoài là biết xe này chắc chắn đắt lắm.


“Là ông Tô Cương phải không ạ?”


“Vâng vâng vâng, tôi là Tô Cương, chào anh, anh là ai?”


‘Tô Cương bước vội ra, móc điếu thuốc trong túi, ông cũng quên luôn thuốc của ông rẻ tiền, đi xe đẹp như vậy chỉ e người ta sẽ ghét bỏ.


“Hê, Hồng Lang?”


Anh Cẩu vừa nhìn, mắt đã sáng lên: “Lâu rồi không hút, cảm ơn đại cai”


Từ lúc đi theo Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh không cho bọn họ hút thuốc, nói Lâm Vũ Chân không thích mùi thuốc, anh Cẩu phải cai ngay lập tức.


Lúc này vừa nhìn thấy bạn cũ, làm sao nhịn cho được, nói cảm ơn lia lịa: “Đại ca, có lửa không, trên người tôi không có bật lửa”


‘Tô Cương ngẩn ra, không ngờ anh Cẩu lại khách khí như vậy, lập tức bật lửa cho gã.


“Đại ca sai tôi đến đón mọi người, có thể chuẩn bị đi được chưa?”


Anh Cẩu hút xong điếu thuốc, đứng ngoài cửa để gió thổi hết mùi thuốc trên người, tránh cho lúc quay về bị Hoàng Ngọc Minh ép luyện tập một trận.


“Được rồi, xong rồi đây!”


Tô Cương thấy hơi ngại: “Nhà xa mà để mọi người đến đón, thật sự là gây phiền phức cho Giang Ninh rồi”


“Nói gì vậy, đại ca nói rồi, người một nhà, không phiềi Hai mẹ con Tô Vân đã thay quần áo, cầm theo đồ mang cho Tô Mai rồi đi ra.


Nhìn hai chiếc xe hơi sang trọng, mẹ Tô Vân không nói lên lời, Giang Ninh thật sự quá khách sáo.


“Chào anh Cẩu!”


Tô Vân thì không thấy lạ lùng gì, thấy anh Cẩu liền lên tiếng chào, chắp tay ra dáng: “Tô Vân truyền kỳ tỉnh thành, xin chào anh Cẩu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK