Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 168




Khi thấy mấy hàng chữ cuối cùng, Cao Vĩnh càng run rẩy hơn, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, hối hận và hoảng loạn.



“Giám đốc Cao~ Em tới đây!”



Cửa phòng tắm mở ra.



Hứa Như Vân mặc áo ngủ gần như trong suốt đi tới, trên người cũng bị mùi thơm bao phủ.



Cô ta vừa cười tủm tỉm nhìn Cao Vĩnh vừa nói: “Hay là, chúng ta vừa giao lưu vừa ký hợp đồng nhé?”



Hứa Như Vân nói xong lại bò lên giường.



“Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!”



Nhưng Cao Vĩnh đột nhiên hét lên chói tai như nhìn thấy ác quỷ nhào tới, vô cùng hoảng sợ.



Hứa Như Vân ngẩn người. Có chuyện gì vậy?



“Tôi bảo cô đừng tới đây cơ mà! Đừng tới nữa! Cách xa tôi ra một chút!”



Giọng Cao Vĩnh cũng trở nên chói tai: “Cô đúng là súc sinh! Cô còn là con người nữa sao? Cô lại muốn hại tôi như vậy à!”



Ông ta hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn rúc vào trong góc tường.



“Giám đốc Cao, anh đang nói gì vậy? Em hại anh lúc nào chứ?”



Hứa Như Vân ngẩn người ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Vừa rồi vẻ mặt Cao Vĩnh còn đầy chờ mong, bây giờ lại tránh mình như tránh ôn thần.



“Cô còn muốn gạt người à! Cô tự mình xem đi”



Cao Vĩnh ném tờ giấy kia qua.



Hứa Như Vân nhặt lên xem và suýt nữa ngất xỉu.



Đó là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô ta!



Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?



Tuần trước Hứa Như Vân bị Giang Ninh nói nơi riêng tư có mùi cá chết, cô ta liền đi kiểm tra. Cô ta còn chưa lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, sao nó có thể xuất hiện ở đây được?



Cô ta lại nhìn xuống, còn hoảng hốt la lên.



Phía trên kết quả chẩn đoán bệnh xác định cô ta bị mắc bệnh hoa liễu nặng!



Sẽ truyền nhiễm!



Môi Hứa Như Vân trắng bệch: “Sao báo cáo của tôi lại ở đây?”



Cao Vĩnh nghe được câu này thì suýt nữa bị dọa tới hôn mê. Mẹ nó, cái này là thật à?



Mẹ nó, đây đâu phải là bất ngờ thú vị chứ?



Mẹ nó, đây là sợ hãi đấy!



Mời đọc truyện trên Vietwriter



Bệnh hoa liễu!



Còn là loại rất nghiêm trọng, không dễ trị nữa đấy!





Ông ta nhớ lần trước mình và Hứa Như Vân quan hệ, vì quá mức hưng phấn nên không kịp đeo bao cao su cho cậu nhỏ của mình.



Tiêu đời rồi!



Minh tiêu đời rồi!



Cao Vĩnh gần như nín thở. Ông ta không chơi ra mạng người, ngược lại muốn chơi tới mạng của mình cũng không còn!



“Giám đốc Cao! Báo cáo này là giả!”



Hứa Như Vân cũng hoảng loạn, vội vàng nói: “Nhất định là có người muốn hại em! Anh đừng tin, đừng tin mà!”



Cao Vĩnh làm sao có thể không tin được?



Cho dù ông ta không tin, cũng không dám gặp mặt Hứa Như Vân nữa.



Mẹ nó chứ, nhỡ cái này là thật thì sẽ chết đấy!



“Cô đừng tới đây!”



Cao Vĩnh thấy Hứa Như Vân muốn nhào tới lại càng sợ đến mức la to: “Tôi với cô không thù không oán, vì sao cô lại muốn hại tôi chứ?”



“Giám đốc Cao, em không có mà”“



Hứa Như Vân gần như muốn khóc, bản thân cô ta cũng sợ: “Em muốn ký hợp đồng với anh, sao có thể hại anh được, làm sao có thể chứ…”



Cô ta vừa tới gần thì Cao Vĩnh liền ngửi thấy được một mùi lạ thoang thoảng lẫn vào trong mùi thơm, lại có hơi thối như mùi cá chết vậy.



Vẻ mặt Cao Vĩnh lập tức càng khó coi hơn.



Ông ta đã từng tuổi này, còn không biết đây là mùi gì sao?



Không trách được Hứa Như Vân không chịu tắm cùng mình, cô ta muốn giấu mùi thối phát ra từ nơi đó!



Tiêu đời rồi!



“Ký hợp đồng cái con khỉ khô!”



Cao Vĩnh không nhịn được chửi ầm lên, thấy Hứa Như: Vân nhào tới liền giơ chân đá mạnh.



Một đá này lại trực tiếp đá vào trên mặt Hứa Như Vân, đá cho cô ta bay từ trên giường ra ngoài.



“An”



Hứa Như Vân kêu lên thảm thiết, lập tức lệch cằm.



Nhưng Cao Vĩnh làm sao có thể để ý tới cô ta, ông ta hoảng loạn nhặt quần áo của mình lên mặc vào, vội vội vàng vàng chạy trốn chẳng khác nào nhìn thấy quỷ.



Ông ta phải đi tới bệnh viện, ông ta muốn lập tức tới bệnh viện kiểm traI “Giám đốc Cao! Giám đốc Cao!”



Mặt Hứa Như Vân cũng bị biến dạng, cằm lệch sang một bên, xương sống mũi còn lõm vào trong.



Gô ta không để ý tới sự đau đớn, nhặt hợp đồng trên mặt đất lên: “Giám đốc Cao, hợp đồng còn chưa ký, anh đã hứa sẽ ký với em rồi mài!”



Cánh cửa cạch một tiếng, làm gì còn bóng dáng của Cao Vĩnh nữa.



Cao Vĩnh vừa xông tới dưới tầng của khách sạn liền thấy Lâm Vũ Chân đứng ở cửa, trái tim ông ta lập tức đập loạn.



Mời đọc truyện trên Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK