Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 838:





“Vậy sao, những gì anh nói không giống với những gì tôi thấy” Chủ nhiệm Phương phớt lờ đi sự lịch sự của Tân Huy: “Tôi chỉ nhìn thấy được nhà máy của các anh có rất nhiều vấn đề, bây giờ xem ra đã đến lúc phải đóng cửa rồi!”





Ông ta liền quát lớn: “Ngay cả thứ cơ bản nhất như giấy phép kinh doanh cũng đã hết hạn, các anh cũng không đi làm thủ tục gia hạn, thực sự cho rằng tôi không biết sao?”





Chủ nhiệm Phương đẩy Tân Huy ra, đi thẳng đến văn phòng giám đốc nhà máy: “Tôi muốn xem coi giấy phép của các anh, rốt cuộc là có còn hay không!”.





“Chủ nhiệm Phương! Chủ nhiệm Phương! Đừng! Đừng vào trong!”





Tân Huy giả vờ đưa tay ra ngăn cản, nhưng đâu thể ngăn cản được, chủ nhiệm Phương đến gõ cửa cũng không hề gõ, trực tiếp đẩy cửa ra!





Ầm!





Cánh cửa văn phòng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang lớn.





Chủ nhiệm Phương vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp quát lên: “Để tôi xem, giấy chứng nhận và giấy phép của các anh, đều còn hay không..” Ông ta nói được nửa lời, miệng vẫn còn đang mở, nửa lời sau, lại hoàn toàn không thể nói ra!





Có vài người đang ngồi trong văn phòng, những người khác ông ta có thể không biết, nhưng cái gã đang cầm con dấu trong tay và ngồi kế bên bàn trà, cho dù ông ta có mù cũng không dám nói là không quen biết!





“Đi vào! Kiểm tra cho tôi! Thiếu một tờ giấy phép thì cái nhà máy này hôm nay phải đóng cửa!





“Nhanh lên, kiểm tra nghiêm túc, đừng để chủ nhiệm Phương lên tiếng, chủ động một chút có biết không!”





Phía sau lưng, trợ lý của chủ nhiệm Phương hét lên, vài tên cấp dưới lập tức xông vào và tìm kiếm các giấy tờ tài liệu có liên quan.





“Dừng tay lại!”





Chủ nhiệm Phương đột nhiên hét lớn, âm thanh đang run lên, nhất là, khi ông ta nhìn thấy, cái tờ giấy phép mà ông ta nói, đang nằm trong tay của người đàn ông ở trước mắt, vừa mới đóng dấu, ông ta cảm thấy cổ họng mình khô khan đến mức muốn bốc ra khói!





“Chủ nhiệm, chuyện nhỏ nhặt này để chúng tôi làm là được rồi, ngài không cần phải đích thân ra tay!”





Trợ lý vẫn chưa biết ý của chủ nhiệm Phương, vội nịnh bợ nói: “Chúng tôi chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng!”





Vừa nói xong, anh ta liền nhìn thấy A Phi đang cầm tờ giấy phép trong tay, còn dùng con dấu để đóng dấu, sắc mặt lập tức tối sầm lại.





“Nhìn kìa! Chúng ta bắt được rồi! Bọn họ lại dám làm con dấu giả, tự mình đóng đấu, bị chúng ta bắt được rồi!”





Anh ta vừa nói, vừa nhanh tay lấy điện thoại ra, chụp hình A Phi, lưu lại bằng chính.





“Mày hiện giờ còn muốn giấu à? Trễ rồi!”





A Phi ngồi ở đó, mặt không cảm xúc, nhìn thấy có người muốn chụp hình của mình, thậm chí còn giơ cả tờ giấy phép và con dấu trong tay lên, để cho trợ lý của chủ nhiệm Phương có thể chụp rõ ràng hơn.





“Đã chụp xong chưa?”





Anh ta bình thản nói.





“Hừ, vẫn khá bình tĩnh nhỉ, tao nói cho mày biết, mày tiêu đời rồi! Chúng tao sẽ phạt mày…ÁI” Trợ lý của chủ nhiệm Phương còn chưa nói xong, đột nhiên bị tát vào mặt, đau đến choáng váng mặt mày, cả người suýt ngất đi.





Anh ta che mặt lại, hồi lâu không phản ứng lại, nhìn về phía chủ nhiệm Phương nổi giận đùng đùng đang đứng trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác.





“Chủ nhiệm…”





“Phạt cái đầu mày chứ phạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK