Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22 Mắt mù!




Tô Mai không biết nên xử lý thế nào, năm triệu lận đó!



Nhiều tiền thế này bà nào dám cầm bừa, vô công bất thụ lộc, bồi thường thì bồi thường chứ, đâu cần nhiều tiền như vậy đâu.



Bà không hề biết, nếu không nhận được sự tha thứ của bà, tổn thất của ngân hàng Đông Hải đâu chỉ dừng lại ở con số hai tỷ.



“Nhiều quá, thật sự tôi không thể nhận, hai trăm đồng tiền thuốc thang là được rồi mà.”



Tô Mai không gật đầu, mấy người Tiết Hàng không dám ngẩng đầu lên mà vẫn cúi gập người xuống.



"Vậy tôi tạm giữ lại."



Tổ Mai không còn cách nào, không biết nên từ chối ra sao, thôi đợi Lâm Vũ Chân về bảo nó nghĩ cách xử lý.



Thấy Tô Mai chịu nhận, đám người Tiết Hành mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn cho rằng Tô Mai sẽ nhân cơ hội ngoạm luôn một miếng lớn, bọn họ thực sự lấy làm hổ thẹn lắm.



“Tô Mai! Bà ra đây ngay cho tôi! Đụng phải xe em tôi, giờ trốn ở trong nhà đấy hả? Ra ngay đây bồi thường tiền!”



"Mẹ nó chứ, nhà nó ở đây hả? Cả xe ông mà cũng dám đụng vào, cút ra đây đền tiền! Nếu không ông mày vào trong đánh chết tụi bây!”



Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gào thét, ầm ĩ như thể sắp xông vào đến nơi.



Trương Vinh xắn tay áo lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.



Hôm nay không bắt chúng nó đền một triệu thì đừng mong xong chuyện này.



Trong phòng, Tô Mai nhíu chặt mày.



Đúng thật là tối qua Giang Ninh có đụng vào một chiếc xe, còn là xe xịn, giá trị không hề thấp.



Nhưng cũng là do người khác cố ý chặn đường mà.



"Ngại quá, tôi ra ngoài xem sao.”



Tô Mai bước ra ngoài, Trương Thuý đang chống hông chửi đồng.



"Mua được cái xe BMW thôi mà? Có cái gì hơn người, ngay cả xe Porsche của em tôi mà cũng dám đụng vào.”



"Các người biết Porsche bao nhiêu tiền không? Đủ mua mấy cái xe rách nhà các người!"



Trương Thuý hiếm khi tràn đầy năng lượng thế này, dồn sức gào to, trong phút chốc thu hút không ít hàng xóm vây quanh.



Bà chính là muốn cho mọi người nhìn, gì mà BMW, đứng trước Porsche thì cũng chỉ là tép riu.



"Bà là Tô Mai? Người hôm qua đụng vào xe tôi là mấy người!”



Trương Vinh thấy Tô Mai bước ra, lập tức cười lạnh: “Một cái xe BMW thôi cũng dám vênh mặt, giờ xem các người đền thế nào, đợi đấy tán gia bại sản đi!”



"Tôi nói cho bà biết, xe này của tôi một triệu! Giờ lại thành một đống phế liệu!"



Mặt Tô Mai tái đi.



Xe một triệu?



Bọn họ đền sao nổi.



Nhưng giờ có nói gì cũng muộn rồi, dẫu sao Giang Ninh thật sự đã đâm vào xe người ta.



"Trương Vinh?"



Bà định lên tiếng, thì Tiết Dương đã theo bà ra ra từ bao giờ, mày vô thức nhíu lại: “Sao anh lại đây.”



"Tổng, tổng giám đốc Tiết!”



Trương Vinh sững sờ, cả người đơ ngay tại chỗ.



Sao tổng giám đốc lại ở đây?



Hơn nữa lại còn đi từ nhà Tô Mai ra!



Cả người ông như bị sét đánh đứng trời trồng, không dám nhúc nhích.



Ông chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ, đứng trước mặt tổng giám đốc ngay cả xách giày cũng không có tư cách!



"Các ông quen nhau?



Mời đọc truyện trên truyện 88



Tô Mai ngạc nhiên hỏi.



"Đây là chủ nhiệm phụ trách chăm sóc khách hàng vừa mới được đề bạt của ngân hàng chúng tôi.



Tiết Hàng không giấu giếm.



Ông có thể nhìn ra ngay, Trương Vinh và Tô Mai có khúc mắc, lập tức thầm hừ một tiếng.



Bọn họ thật chả dễ dàng gì mới được Tô Mai tha thứ, Trương Vinh lại đến gây chuyện, có ý tứ gì đây?



Thứ không có mắt nhìn, định hại chết cả ngân hàng Đông Hải à!



"Trương Vinh, chuyện gì đây?”



Tiết Hàng đầy vẻ uy hiếp.



“Tổng giám đốc, do bọn họ, hôm qua đụng hỏng chiếc xe của em, em...”





"Nói láo, rõ ràng là ông cố ý đỗ xe ở trước cổng chung cư, ngăn mọi người ra vào, người khác không dám động vào xe ông, còn cậu ta không sợ ông mà thôi.”



"Thật đúng là loại người gì cũng có, hoá ra là chủ nhiệm ngân hàng Đông Hải, trách không được kiêu ngạo như vậy.



"Có tiền thì là thích làm gì thì làm à, tiền của ngân hàng còn không phải chúng tôi gửi vào đấy à, sau này không gửi tiết kiệm ở ngân hàng Đông Hải nữa.”



Những hàng xóm xung quanh đều là những người hiểu lý lẽ, thấy Trương Vinh nói hươu nói vượn nên không nhịn được nói chen vào.



Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiết Hàng lại càng khó coi.



Chuyện này đã ảnh hưởng đến thanh danh của ngân hàng Đông Hải rồi.



Ông quay đầu sau đó hơi cúi người với Tô Mai: "Bà Tô, thật sự rất xin lỗi, một lần nữa làm phiền đến cuộc sống của bà, hi vọng bà không tức giận, chuyện này tôi sẽ xử lý.”



Dứt lời, sắc mặt Tiết Hàng trầm xuống, dọa cho Trương Vinh sợ đến hai chân mềm nhũn.



Ông ta chưa từng thấy tổng giám đốc khách sáo với ai như vậy bao giờ.



Người phụ nữ này có quan hệ gì với tổng giám đốc.



Ông quay sang nhìn chị ông Trương Thuý, Trương Thuý cũng bị dọa cho đơ người luôn, bà thật không biết, một nhà Tô Mai còn có bối cảnh đằng sau như vậy, ngay cả tổng giám đốc của ngân hàng Đông Hải cũng phải khom lưng với bà ta.



"Xe cậu, tôi đền!”



Tiết Hàng lập tức viết một tấm chi phiếu vứt cho Trương Vinh.



Trương Vinh nào dám lấy.



"Thêm nữa, tôi tuyên bố, ông bị đuổi việc.”



Tiết Hàng không chút nể nang: "Yêu cầu số một của nhân viên ngân hàng Đông Hải tôi, đó chính là tố chất của bản thân, ngay cả làm người còn làm không xong vậy thì đừng nghĩ đến chuyện vào ngân hàng Đông Hải.”



"Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! Đừng đuổi tôi! Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi mà!”



Trương Vinh mặt như tro tàn.



Nếu như ông bị đuổi thì ông không thể nào trả nổi tiền trả góp xe.



Một công việc tốt như vậy, ông không thể đánh mất.



"Giờ biết sai rồi à? Muộn rồi!"



"Thư ký Từ, thông báo cho phòng nhân sự, lập tức ra thông báo cho tất cả mọi người và cho toàn bộ hệ thống ngân hàng, thêm nữa, lúc đầu ai cất nhắc Trương Vinh thì bảo hắn sáng sớm ngày mai đến phòng làm việc của tôi viết kiểm điểm.”



Tiết Hàng nghiêm khắc bảo.



Cả người Trương Vinh như quả bóng xì hơi, mềm oặt.



Còn Trương Thuý đứng ở đó, mặt tái mét, không hề ngờ được kết quả lại như vậy.



Thậm chí bà còn chưa kịp khoe khoang với hàng xóm rằng em trai mình thăng chức rồi, còn mua được một chiếc xe sang, hết thảy chỉ trong nháy mắt thôi đã tan thành mây khói.



“Tô Mai! Bà nể tình tôi giơ cao đánh khẽ được không?



Bà ta chạy đến trước mặt Tô Mai, nở nụ cười gượng gạo: “Mọi người đều là hàng xóm với nhau cả, mong bà nể mặt mà nhẹ tay cho.”



"Tất cả đều là lỗi của thằng em tôi, chúng tôi xin lỗi bà, xin lỗi! Thật xin lỗi.”



Tô Mai nhìn Trương Thuý, dù bà có là người tốt đi chăng nữa cũng không chịu được cái thể loại trước mặt một kiểu sau lưng kiểu khác như thế.



Ngày thường toàn nói xấu gia đình họ sau lưng, tưởng bà không biết chắc?



Nói Lâm Văn tàn tật, nói bà là mụ già không có khả năng kiếm tiền, giờ lại nói nhà họ thật vô dụng, chỉ có thể tìm được con rể vào ở rể, làm như bà không biết ấy?



Tô Mai hít sâu vào một hơi: “Thật ngại quá, do các người đáng đời thôi.”



Nghe được lời này, mặt Trương Thuý lại càng tái mét.



Bà nào dám nói thêm gì nữa, mặt mày xám xịt kéo Trương Vinh rời đi, nếu không đi, chỉ sợ bọn họ còn nhục hơn nữa.



"Bà Tô, một lần nữa xin lỗi bà, đã ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.”



Mặt Tiết Hàng tràn đầy vẻ hối lỗi.



"Không sao, cảm ơn sự giúp đỡ của các ông, còn tiền bồi thường."



“Ôi, bà đừng nhắc đến tiền, không được nhắc nữa, giữ cho tôi chút mặt mũi nhé."Tiết Hàng nói đùa: “Chúng tôi phải đi rồi, không làm phiền bà Tô nghỉ ngơi nữa.”



Nói xong đám người Tiết Hàng liền rời đi. Hàng xóm xung quanh, mặt người nào người nấy tràn đầy hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tị.



Ai cũng không ngờ được, hoá ra nhà Tô Mai lại lợi hại thế!



Ngay cả tổng giám đốc ngân hàng Đông Hải cũng khách khí với bà như vậy.



Tô Mai có chút ngại ngùng, gật đầu chào mấy người hàng xóm sau đó quay về phòng, bà vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau những gì vừa xảy ra.



Lúc này.



Phòng làm việc ở nhà xưởng ngoại ô.



Mặt Lâm Vũ Chân tái đi, phẫn nộ vô cùng, thân thể hơi run rẩy.



"Bọn họ đang định lũng đoạn thị trường à, quá đáng quá rồi."



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK