Hội giao lưu tới chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giang Ninh nhìn quản gia Triệu nói.
Hắn muốn bố cục lớn hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hắn cần quản gia Triệu tiến tới mở rộng thêm một bước, đưa mạng lưới tình báo của bọn họ thâm nhập vào khu vực lớn hơn nữa.
“Tôi hiểu”
Quản gia Triệu gật đầu. Ông ta đương nhiên biết tham vọng của Giang Ninh: “Cho nên, tôi cần nhiều người hơn, đặc biệt là người quen thuộc với tỉnh thành.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bởi vậy, tôi mới muốn xin cậu Giang mấy người.”
Giang Ninh mỉm cười: "Chương Trình à? Anh ta ở chợ Đông Hải thật ra đủ tĩnh tâm rồi. Nếu ông cần người thì cứ trực tiếp tìm anh ta là được rồi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Được, vậy tôi biết rồi.”
“Trà không tệ, hôm nào tôi lại tới uống nữa”
Giang Ninh đứng lên rồi rời khỏi hội sở. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hắn không quá để tâm tới lời quản gia Triệu nói. Có người gây rắc rối cho Lâm thị, rác rối nhỏ thì hắn không lo lắng, thậm chí có thể mượn cơ hội này để rèn luyện cho Lâm Vũ Chân.
Nếu là rắc rối lớn, ha ha, chỉ là một nhà họ Dương, có thể gặp phải rắc rối gì mà mình không giải quyết được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tập đoàn Lâm thị phải phát triển, đây là điều chắc chắn.
Lâm Vũ Chân còn sẽ trở thành một người phụ nữ đứng ở trên đỉnh thế giới kinh doanh, người phụ nữ còn muốn xuất sắc hơn người kia.
Đây là mục tiêu của Giang Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này Lâm Vũ Chân đang sắp xếp công việc.
Sau khi Lâm thị đứng vững gót chân ở tỉnh thành, liên tục có người cùng ngành tới tỉnh Thiên Hải khảo sát, thậm chí còn có mấy người đứng đầu trong ngành ở tỉnh thành khác tới!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cơ hội để học hỏi lẫn nhau như vậy là rất khó có được.
“Tổng giám đốc Lâm, lần này đột nhiên có nhiều đại biểu tới như vậy, xem ra bọn họ vẫn rất chú ý tới sự quật khởi của Lâm thị”
Thư ký Tiểu Triệu nói: “Có người kiến nghị, chúng ta có nên chuẩn bị một buổi giao lưu, tiện cho mọi người có thể tiến thêm một bước giao lưu hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, cô cũng có suy nghĩ này.
“Buổi giao lưu là chuyện rất cần thiết, thứ nhất là kéo gần khoảng cách với đại biểu của khu khác, thứ hai là xúc tiến giao lưu, cả ngành mới có khả năng được nâng cao thêm một bước.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô suy nghĩ một lát: “Nhưng ở tỉnh thành, chúng ta không nhiều người để có thể sắp xếp như vậy.”
Đây không phải là Đông Hải, Lâm thị chỉ có một điểm đóng quân ở đây, tạm thời điều bọn họ từ Đông Hải qua sao?
“Anh Ninh đấy” Mời đọc truyện trên truyen88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiểu Triệu không nhịn được nói: “Anh Ninh nhiều bạn ở tỉnh thành như vậ Lâm Vũ Chân trừng mắt với cô ấy: “Làm sao em biết?”
“Khi anh Ninh cướp đồ ăn vặt của em có nói, ở tỉnh thành có rắc rối gì thì em cứ tìm anh ấy trước”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô ấy còn có chút đắc ý.
Cảm giác có người bảo bọc khẳng định rất tốt rồi.
Bọn họ đang nói chuyện thì Giang Ninh đi đến, trong tay anh cầm theo hai cốc kem, miệng còn cắn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mua hai tặng một, Tiểu Triệu cô may mắn lắm đấy, nếu không tôi sẽ không mua cho cô đâu.”
Giang Ninh cười ha hả nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cảm ơn anh Ninh!”
Tiểu Triệu thật sự không khách sáo, lập tức cướp lấy một cái, xé vỏ và nhét vào trong miệng: “Tổng giám đốc Lâm tìm anh Ninh có việc muốn nói đấy. Em rút lui trước đây!”