“Lợi nhuận của tập đoàn Lâm Thị được sử dụng cho.
những việc lớn và không thể bỏ ra để để nuôi những loài gây hại này” Hướng Cao hiểu tường tận về văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Lâm Thị. “Còn nữa, nếu tôi đồng ý, điều đó sẽ làm tổn hại đến thể diện của tập đoàn Lâm Thị. Tôi không thể làm được” Giang Ninh cười gật đầu.
“Đúng vậy, lão Hướng, ông đã làm đúng”
“Về phía Hoa Minh, chúng ta đã cho bọn họ một cơ hội, nhưng bọn họ không biết trân trọng” Nếu Trần Quả ở đây, anh ta sẽ bật cười khi Giang Ninh nói cái này, mất răng.
Cho Hoa Minh một cơ hội?
Năm nay, ai dám nói cho Hoa Minh một cơ hội? Giang Ninh thực sự là kiêu ngạo!
Chỉ có Hướng Cao biết rằng Giang Ninh không nói quá lời, Giang Ninh muốn cho Hoa Minh một cơ hội để tham gia và làm điều gì đó có ý nghĩa, và cũng là để đảo ngược hình ảnh hèn hạ của Hoa Minh ở Trung Quốc mà mọi người đều tung hô.
Nhưng hiển nhiên, người tham lam rất khó dứt bỏ được lòng tham, chỉ sau khi chịu đau khổ họ mới hiểu được điều đó.
“Đi làm đi” Giang Ninh nói.
“Vâng!” Hướng Cao đáp lại lời của Giang Ninh.
Ông ta vốn dĩ không muốn đến Hoa Minh, vì ông ta hiểu rõ hơn ai hết Hoa Minh, vì ông ta từng là người làm trong nhà họn Bảo và là một trong những thành viên của Hoa Minh.
Nhưng kênh này được tìm ra bởi cô chủ lớn của gia tộc SLanka, Ngải Mỹ Nhĩ, người đã chủ động giúp đỡ nhà họ Lâm.
Mọi người vẫn đang trong thời kỳ ngọt ngào, khi có người chủ động tiến tới bàn chuyện hợp tác thì tự nhiên sẽ ra mặt.
Đây là ý của Giang Ninh.
Nhưng cho mặt mũi, người ta không quý trọng, vậy thì trách không được tập đoàn Lâm Thị.
Hướng Cao rời đi, đi thu xếp địa điểm của chi nhánh Lâm thị trước, không có văn phòng sẽ rất khó thực hiện nhiều việc, ông ta không thể ở trong khách sạn mà làm việc suốt.
Rốt cuộc, tương lai nhà họ Lâm phải chiếm một chỗ ở nước ngoài!
Giang Ninh không quan tâm đến những điều này, những việc chuyên môn cứ giao cho những người chuyên nghiệt việc anh cần làm là giải quyết những vấn đề họ không giải quyết được.
Trong khách sạn, Lâm Vũ Chân và những người khác đã tổ chức một số cuộc họp nhỏ.
Cuối cùng, kế hoạch ban đầu cho các dự án ở nước ngoài của Tập đoàn Lâm Thị đã hoàn thành.
Đội ngũ đến lần này đều là người được tuyển chọn kỹ càng từ trụ sở chính, tuyệt đối là nhân tài hạng nhất, cộng thêm đội ngũ mở rộng thị trường nước ngoài đi kèm với Hướng Cao, có thể nói là đội rất mạnh!
Giang Ninh hoàn toàn không lo lắng về tính chuyên nghiệp của bọn họ, và Lâm Vũ Chân thực sự cũng như vậy.
“Được rồi, trước tiên hãy đặt việc này xuống và làm theo kế hoạch. Công việc khó khăn đấy mọi người!”
“Không khó!” Một vài người đồng thanh.
Nói xong, bọn họ đi ra khỏi phòng làm việc, Giang Ninh liền nói.
“Em xong việc chưa?”
“Chưa” Lâm Vũ Chân nở nụ cười, ‘Làm sao có thể nhanh như vậy?
Đây mới bắt đầu” Hướng Cao đã sắp xếp không gian văn phòng rồi, nhưng Lâm Vũ Chân rất muốn tự mình đi xem.