“Cô nhóc này thật là, căng thẳng cái gì chứ, mình cũng đâu ăn thịt cô ấy đâu”
Trong lòng Giang Ninh nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không biết là ai ăn ai nữa. Anh cầm tài liệu lên đuổi theo, Lâm Vũ Chân đã dẫn tiểu.
Tự Tông máy xuống tầng hầm.
Tầng hầm gửi xe B1.
“Sếp Lâm, em đã sắp xếp xong tài liệu của nhà xưởng rồi, còn về số liệu báo cáo thì bản chị cầm là bản mới nhất đấy ạ”
Tiếng hai đôi giày cao gót vang lên trên mặt đất.
Lúc này Lâm Vũ Chân mới phản ứng lại, vừa nãy mình quá hoảng loạn nên quên mang hai phần tài liệu rồi.
Đều tại Giang Ninh!
Khiến người khác rối loạn như vậy!
“Vẫn còn trên bàn làm việc của chị, tiểu Triệu, em lên lấy xuống giúp chị đi”
Lâm Vũ Chân không dám đi lên, cô sợ lên rồi, Giang Ninh sẽ không thả cô ra nữa.
Cảm giác ôm nhau lúc nãy hình như rất khác.
“Dạ được”
Tiểu Triệu xoay người muốn đi, đột nhiên cửa thang máy xuất hiện vài người, hình dáng âm u, nhìn vào khiến người khác bất giác căng thẳng.
“Đã đến rồi thì đừng đi nữa”
Tiểu Triệu lập tức căng thẳng: “Các người là ai, muốn làm gì?”
“Ha ha”
Vu Vĩ đi ra: “Làm gì? Đương nhiên là tìm sếp Lâm của các cô bàn chuyện kinh doanh rồi" Lâm Vũ Chân nhíu mày, không ngờ Vu Vĩ lại xuất hiện ở đây, chặn cô ở dưới tầng hầm xe thế này!
“Các người đừng làm bậy!”
Tiểu Triệu lập tức chắn trước người Lâm Vũ Chân, “Sếp Vu, xin tự trọng!”
“Con ranh, cút ra, tao có hạng mục hàng tỷ muốn nói chuyện sâu hơn với sếp Lâm của bọn mày, không lẽ mày muốn tham gia?”
Vu Vĩ không chút khách khí, ánh mắt không kiêng kị lướt trên người của tiểu Triệu, rồi mất hứng, “Sếp Lâm, cô xem, tôi tự ra tay hay cô ngoan ngoãn lên xe?”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Giang Ninh đó lại không đi theo, coi như thằng đó may mắn, nếu không, hôm nay ít nhất phải đánh gãy tứ chi của nó mới được!
Vu Vĩ nghĩ hết rồi, đợi chà đạp Lâm Vũ Chân xong mới đến tìm Giang Ninh.
“Sếp Lâm đi mau đi!”
Tiểu Triệu lập tức thét lên.
Nhưng ba người đàn ông cường tráng đột nhiên đi lên trước, bắt lấy tiểu Triệu, ném cô qua một bên, liền muốn bất lấy Lâm Vũ Chân.
“Sếp Lâm chạy nhanh lên!”
Tiểu Triệu gấp gáp, không quan tâm văn kiện rơi xuống đất, nhào qua ôm chân của một tên đàn ông trong số đó, “Nhanh chạy đi! Nhanh lên!”
“Cút ra!”
Tên đàn ông đó quay người đá mạnh một cái lên bụng tiểu Triệu, đá đến mức tiểu Triệu kêu thảm thiết, nhưng cô vẫn không buông tay.
“Chị nhanh chạy đi!”
“Bốp!”
Tên cường tráng sa sầm mặt mày, nâng tay tát một cái nữa, đánh bay tiểu Triệu, mặt cô lập tức sưng đỏ.
Lâm Vũ Chân cực kỳ hoảng loạn, nhìn tiểu Triệu bị đánh thì làm gì có chuyện cô chịu chạy trốn chứ.
“Dừng tay! Các người dừng tay cho tôi!”
Cô tức giận nói, “Tôi kêu các người dừng tay!”
“Xem ra sếp Lâm vẫn rất đau lòng của cấp dưới của mình”
Vu Vĩ cười lạnh một tiếng, phất tay, “Được rồi, đừng đánh nữa, nếu sếp Lâm đây nghe lời thì chúng ta cũng không làm khó một con nhóc làm gì”
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, trong mắt lóe lên tia tà niệm.
Giả bộ dè dặt?
Đợi đến khách sạn, xem cô còn giả bộ kiểu gì!
“Sếp Lâm, đi thôi, ngoan ngoãn lên xe, hạng mục hàng tỷ này tôi đầu tư trên người cô, vì vậy, ân oán giữa chúng ta còn như dứt đâu.”
“Anh..”
“Đừng phản kháng, nếu không, hôm nay thư ký nhỏ này của cô có thể sống hay không, tôi cũng không dám đảm bảo đâu”
“Chị… đừng đi với chúng..”
Tiểu Triệu khóc không ngừng, ôm bụng dùng sức thét lên.
“Âm!”
Tên cường tráng lại đá một cái, tiểu Triệu kêu càng thảm hơn.
“Tiểu Triệu!”
Mắt Lâm Vũ Chân lập tức đỏ lên, “Dừng tay! Đừng đánh nữa! Tôi đi theo các người!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter