Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4241:


“Ban đầu Nguyễn Kiến Định không định tìm nhà họ Đỗ để hợp tác, nhưng sau khi việc tổ chức hôn lễ bị nhà họ Đỗ độc chiếm, rất nhiều người làm và vật liệu đều phải qua tay nhà họ Đõ, cho nên cuối cùng vần có hai mươi người nhà họ Đỗ lẫn vào, tôi nói có sai không?”


Nghe thấy đối phương như đang có ý định hợp tác, khóe miệng Abel lại nở một nụ cười lạnh, xoay người ngồi xuống, nhìn ông ta nói.


Đỗ Hàn Phú không ngờ Abel lại điều tra kỹ lưỡng như Vậy, nhíu mày khế gật đầu, trong giọng nói còn mang theo chút cưồng vọng: “Ở cái nơi này, hễ là chuyện liên quan tới việc kết hôn thì đều phải qua tay nhà họ Đỗ chúng tôi mới xong chuyện!”


“Nếu Tổng giám đốc Đỗ đã gọi tôi lại, thế chắc hẳn ông cũng có hứng thú với buổi hôn lễ này, như vậy Tổng giám đốc Đỗ cũng biết mình có thể giúp ích gì cho tôi, cũng muốn lợi ích gì từ tôi rồi nhỉ?” Thời gian mà ông ta tiêu tốn cho Đỗ Hàn Phú đã nhiều lắm rồi, Abel không muốn dông dài nữa, lạnh lùng nói, hơi thở quanh thân đã lạnh đi rất nhiều.


“Sau khi thành công lấy được những thứ tôi muốn lấy, tất nhiên tôi sẽ tìm ông để đòi, yên tâm đi, không phải là thứ gì khiến ông tiếc rẻ đâu, chỉ là vật bình thường thôi, nhưng bây giờ tôi chưa thể nói cho ông được, lần này nhà họ Đỗ có thể quang minh chính đại đi vào hai mươi ba người, trong đó có ba người không thể động vào, bọn họ quen thuộc với hoàn cảnh bên trong, dù có người hỏi tới cũng có thể đối đáp trôi chảy, còn lại hai mươi người-kia tùy ông sắp đặt”


Dùng nguy hiểm để đổi lấy sự giàu sang, cả một đời sống trong sự tâm thường rồi, không bằng chơi một vố thật trội, đã nhiều năm như vậy mà tất cả mọi người chỉ nhớ rõ gia tộc Otto, còn nhà họ Đỗ đã bị chèn ép trong thời gian quá dài, gần như bị che hết ánh sáng.


Dù cho Đồ Hàn Phú là một người khá bình thường, nhưng ông ta cũng khát vọng rằng, có một ngày nào đó, tất cả mọi người đều phải nhớ rõ tên mình.


Ông ta vừa nói xong, Abel không đáp lời ngay mà chỉ nhíu mày, ánh mắt nhìn ông ta một cách nghiền ngẫm.


Sau khi hai người kia lại im lặng một hồi, Abel mới khẽ gật đầu, nói: “Tôi không có ý kiến gì cả, nếu Tổng giám đốc Đỗ còn có gì muốn bổ sung hoặc là muốn chúng tôi chú ý thì cứ nói, dù sao cũng là người của ông, nếu có chuyện gì thì nhà họ Đỗ sẽ mất mặt mất.”


“Tôi không còn gì để nói thêm nữa cả, chỉ hi vọng là lỡ may chuyện không thành công, các ông có thể giữ bí mật giúp tôi, đương nhiên tôi cũng tuyệt đối không thừa nhận có bất kỳ quan hệ nào với các ông, một khi thất bại, tôi sẽ lập tức rũ sạch hiềm nghi, hi vọng ông Abel có thể cho tôi câu trả lời ngay, nếu liên quan đến việc vu cáo cho tôi, tôi sẽ làm chuyện như bỏ đá xuống giếng đấy.”


Hai người cũng coi như là phương quen biết, tất nhiên có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, Abel im lặng cười cười, sau đó sung sướng gật đầu đồng ý, ông ta đã sớm điều tra rồi!


Hai người thương lượng mọi chuyện xong xuôi, tất nhiên có một số chỉ tiết về sau tất nhiên còn phải thương lượng lại, cái này không đến lượt Đỗ Hàn Phú quan tâm nữa.


Chuyện bây giờ ông ta phải làm là tìm cách chuẩn bị đám tay chân đã, một khi hai mươi người kia bị phát hiện, phía bên ông ta phải giả bộ bị người ta đánh ngất xỉu ép uổng nên mới làm ra loại chuyện như vậy, như vậy có thể thu phục được đám người kia.


Bây giờ hai người xem như ai lo chuyện người nấy, kết quả cụ thể là gì chỉ có thể chờ đến ngày mai.


Từ sau khi Abel rời khỏi đây, lại đổi xe ba lần, lượn một vòng lớn trên đường, xác định không có ai bám theo sau mới không chút hoang mang đi vào giữa khoảng sân nhỏ hơi vắng vẻ, bên trong truyên ra một giọng nữ hơi khán: “Ai ở ngoài đây? Chỗ này chỉ có một bà già như tôi ở thôi, có chuyện gì không?”


Abel nghiêng tai nghe thử, không lên tiếng trả lời, chỉ giơ tay gõ cửa thêm vài tiếng, sau đó chắp hai tay sau lưng chờ đợi.


Mấy vệ sĩ đứng ở phía xa nhìn mãi mà không hiểu, cửa đột nhiên mở ra, đi ra ngoài cửa là một bà lão thoạt trông đã khoảng tám, chín mươi tuổi, lưng gù cong xuống, mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ trông khá là kinh khủng.


“Tôi hẹn với Tổng giám đốc Đào – Đào Thanh, không biết bà đây có tiện dẫn đường không?” Abel không còn tự tại như khi gặp Đỗ Hàn Phú nữa, thái độ lần này của ông ta có thể nói là tốt hơn vừa rồi nhiều, nụ cười bày ra trên mặt cũng dịu đi rất nhiều.


“Cậu vào chung với tôi đi, mấy năm nay Ngô Quốc Thiên không tiện gặp người ngoài.” Bà lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm Abel một lúc lâu, sau đó mới cúi người lần nữa, đầu cũng chúc xuống, dẫn ông ta đi vào bên trong, giọng nói hơi cứng ngắc.


Abel không nói nhiều, im lặng đi theo sau lưng bà ta, toàn bộ vệ sĩ bị giữ lại ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK