“Tôi cũng không biết”
A Phi thả lỏng tay: “Tôi nào biết bà ta đang làm cái gì, nhưng tôi không vui, không được hả?”
“Được được được!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khương Phong khóc đến nơi rồi.
A Phi rõ ràng là đang nhằm vào nhà họ Khương, cho dù nhìn được rõ ràng, nhưng nhà họ Khương cũng làm ..
được gì đây. ` ƒ 1 Nhà họ Khương cũng không sạch sẽ gì, cho dù bọn họ làm cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa, A Phi chỉ cần điều tra là có thể khiến cho nhà họ Khương biến mất khỏi Phương Bắc trong một đêm.
A Phi ngồi yên ngoáy tai: “Hay là, ông hỏi bà ta thử xem?”
Khương Phong chỉ đợi câu này thôi.
Ông ta gật đầu như trống bỏi, sau đó lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Khương Lệ trước mặt A Phi.
Tút tút mấy tiếng, đầu bên kia điện thoại mới thông.
Không đợi Khương Phong nói, Khương Lệ đã lên tiếng trƯỚC.
“Ba, con nói cho ba một tin tốt, nhà họ Khương chúng ta cho hi vọng lấy được không ít tài nguyên, có thể tiến thêm được một bậc ở Phương Bắc!”
Giọng điệu bà ta rất đác ý và kiêu ngạo, cơ hội ngàn năm có một như vậy, có thể dẫm lên Lâm thị thượng vị, không phải người bình thường nào cũng làm được, bà ta cướp tiên cơ, thì người thăng là bà ta.
“Chỉ cần ba đem..”
“Con rốt cuộc đang làm cái gì!”
Không đợi Khương Lệ nói hết, Khương Phong đã gào lên: “Ba không cần biết con đang làm cái gì, lập tức.
dừng tay! Lập tức! Con nghe rõ chưa!”
Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra.
“Ba, ba đang nói gì thế, cơ hội khó lắm mới có được, là cơ hội nhà họ Khương vang danh ở Phương Bắc…”
“Cơ hội con mẹ nói”
Khương Phong mắng chửi, mặc kệ người bị máng là con gái ông ta, tròng mát như thể sáp lòi ra ngoài: “Mày có biết mày phạm phải sai lầm gì không? Mày có biết…mày đắc tội với ai không!”
“Nhà họ Khương sắp không còn nữa rồi, mẹ nó mày còn ở đấy mà đòi vang danh? Mau dừng tay lại! Lập tức!”
Khương Phong gào rống, nỗi sợ trong giọng nói, khiến cho Khương Lệ ở đầu bên kia điện thoại dựng hết cả lông tơ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Bà ta chưa bao giờ thấy Khương Phong sợ hãi đến như vậy.
Cúp điện thoại, sác mặt Khương Phong trăng bệch, đứng yên ở đó không động đậy.
A Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
“Khương gia chủ, tôi thấy lời ông vừa nói lúc nãy có hơi không đúng”
Cậu nhìn Khương Phong: “Ý của ông là tôi cố ý nhằm vào nhà họ Khương, muốn khiến cho nhà họ Khương tan cửa nát nhà?”
“Không! Tôi không có!”
“Là nhà họ Khương…là nhà họ Khương đã làm sai chuyện, đầu tư thất bại! Đúng đúng đúng, đầu tư thất bại! Làm cái chuyện trái với quy tắc, nên phạt! Chúng tôi đáng bị phạt!”
“Sao nào, nhìn có vẻ như tôi đang vu oan giá hoạ cho.
các người thì phải”
A Phi đúng lên, Khương Phong sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, đại ma vương này trước nay toàn giết người không thấy máu!
“Tôi… thật sự không có, thật sự!”
“Vậy thì tốt”
A Phi gật đầu, bước đến bên cạnh Khương Phong, võ võ vai ông ta: “Nhà họ Khương, nói một cách tổng thể thì, không tệ lắm, mặc dù phạm phải một vài sai lầm, nhưng không đáng tội chết, tự đi tố cáo chính mình, nên nhận phạt thì nhận phạt”
“Quan trọng là, người còn sống, Khương gia chủ, ông nói đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
“Được rồi, hình như tôi nghĩ thông suốt vấn đề đó rồi, không cần ở lại ăn cơm nữa”
Dứt lời, A Phi không quay đầu lại mà đi thẳng.
Khương Phong chỉ cảm thấy, lưng ông ta đã ướt đẫm.
Nỗi sợ hãi của ông ta như thể rơi xuống vực sâu, dạo qua một vòng trước mặt diêm vương.
Những người nhà họ Khương khác đứng bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ có thể trơ mát lên nhìn gia chủ của họ, tựa như đứa cháu đứng trước mặt A Phi, cung kính cúi người nói chuyện, không dám ho he một chút gì.
“Gia chủ..”
“Kêu người đi tố cáo chúng ta thôi, nhà họ Khương lần này tổn thất lớn rồi đây”
Khuôn mặt Khương Phong đau khổ, nhắm hờ mắt, nằm chặt tay, may mắn, A Phi không đuổi cùng giết tận, nếu không…ngày mai không còn nhà họ Khương nữa.
Ông mở bừng mắt ra, sau đó lập tức gọi thoại cho Khương Lệ, buông lời mắng chửi, nói lại một lần chuyện vừa xảy ra, khiến cho Khương Lệ đầu bên kia sợ đến suýt chết.
“Nếu như nhà họ Khương không còn, mày chính là tội nhân của nhà họ Khương! Mau dừng tay lại cho tao, tao mặc kệ mày đang làm cái gì đi nữa!”