“Có thể”
Cao Vĩnh nghe được câu này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hợp đồng nhanh chóng được in ra, bên pháp lý kiểm tra không có vấn đề nên hai bên bắt tay nhau ký tên. Tất cả đều diễn ra thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn được nữa. Không đến nửa giờ, tất cả đã được giải quyết xong.
“Giám đốc Cao đúng là một cao thủ đàm phán, chúng tôi phục rồi”
Đại biểu của tập đoàn Sam Sam thật lòng nói.
Anh ta nhìn Lâm Vũ Chân: “Lâm thị có quản lý cao cấp lâu năm như vậy, thật sự làm người ta hâm mộ đấy”
Lâm Vũ Chân mỉm cười, không nói gì.
Cô cố nhịn, nếu không sợ sẽ cười phá lên, phá hỏng hình tượng tổng giám đốc đoan trang của mình mất.
Cô làm sao không biết, đây đều là sắp xếp của Giang Ninh, làm cho Cao Vĩnh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mau chóng ký hợp đồng theo yêu cầu của mình, bằng không hôm nay ông ta đừng mong đi được đâu, càng chưa nói tới bệnh viện.
“Tổng giám đốc Lâm, nếu bên này đã giải quyết xong, vậy tôi…”
Cao Vĩnh ngượng ngùng cười.
“Giám đốc Cao không thể đi được, ngài ở lại cùng ăn một bữa cơm đi.”
Vẻ mặt Giang Ninh chân thành nói.
Cao Vĩnh thật sự muốn khóc.
Ông ta còn ăn cơm cái rắm à!
Ông ta muốn sống, ông ta không muốn mọc ra súp lơ đâu!
“Đúng, đúng, đúng vậy, tổng giám đốc Cao phải ở lại, hợp đồng đã ký rồi nhưng cá nhân tôi có chút không phục, chúng ta luận bàn trên bàn rượu một lát đãi”
Đại biểu đầu tư của tập đoàn Sam Sam lập tức kêu lên.
“Giám đốc Cao, ngài có chuyện quan trọng gì khác phải làm à?”
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân quan tâm nói.
Hầu kết Cao Vĩnh giật giật: “Tổng giám đốc Lâm, thật ra tôi cảm thấy không được khỏe, muốn tới viện khám”
“Hả?”
Lâm Vũ Chân giả vờ sửng sốt: “Vậy chuyện đó quan trọng hơn, sau này còn có nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau, sức khỏe mới là chuyện quan trọng nhất.”
Cao Vĩnh nghe được câu này thì cảm động suýt khóc, liên tục gật đầu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm quan tâm! Cảm ơn…”
“Vậy tôi sẽ đi cùng giám đốc Cao nhé. Ngài vì công ty phải làm lụng vất vả đến mức cơ thể không thoải mái, tôi làm một tổng giám đốc cũng thấy rất áy náy”“
Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn Giang Ninh: “Chúng ta đi cùng giám đốc Cao đi.”
Cao Vĩnh vội vàng xua tay.
Ông ta đi kiểm tra nam khoa. Chuyện riêng tư như vậy, ông ta làm sao có thể làm cho những người khác đi theo được!
“Không, không, không! Không cần đâu!”
Cao Vĩnh vội vàng nói: “Không cần làm phiền tổng giám đốc Lâm, tôi tự đi là được rồi. Ngài cứ ăn cơm mấy ngài đây đi. Lần sau, lần sau tôi sẽ mời khách, mong mọi người cứ trò chuyện thoải mái!”
Ông ta nói xong thì không để ý được nhiều nữa, chào hỏi mấy đại biểu đầu tư rồi bước vội rời khỏi đó.
Ông ta còn không đi nữa, sợ Lâm Vũ Chân bởi vì quan tâm mà thật sự đi cùng mất.
Vậy thì mất mặt lắm!
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn, luống cuống này của Cao Vĩnh, Lâm Vũ Chân muốn cười nhưng lại chỉ có thể cố nhịn xuống.
Cô liếc nhìn Giang Ninh, dùng ánh mắt trao đổi: “Anh xấu quá! Anh xem anh dọa ông ta tới mức nào kìal”
Giang Ninh cũng dùng ánh mắt đáp lại: Anh không dọa ông ta, báo cáo kiểm tra sức khỏe này là thật”“
Hứa Như Vân thất bại.
Cô ta còn tưởng chuyện đã chắc chắn, thậm chí sớm tranh công với Vu Phóng.
Nhưng cô ta làm sao ngờ được báo cáo kiểm tra sức khỏe đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả kế hoạch của cô ta hoàn toàn thất bại.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Thậm chí, một đá kia của Cao Vĩnh làm cô ta bị sái hàm, cô ta phải chỉnh rất lâu mới trông có chút bình thường trở lại.
“Cậu chủ Vu, hợp đồng không thể ký thành công được, Cao Vĩnh đột nhiên thay đổi ý định”
Trong điện thoại, Hứa Như Vân không dám nói chuyện báo cáo kiểm tra sức khỏe: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, số tiền tôi yêu cầu…”
“Đồ vô dụng!”
Vu Phóng chửi ầm lên.
Anh ta đang chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch, kết quả cô ta lại nói cho anh ta biết là thất bại rồi.
Còn muốn đòi tiền à?
Ông đây không lấy mạng của cô đã không tệ rồi!
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, đồ vô dụng!”
“Cậu chủ Vu, tôi đã cố gắng hết sức rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao anh có thể mắng tôi như vậy chứ!”
Hứa Như Vân cũng tức giận.
Bây giờ mặt cô ta đã có chút biến dạng, lại không đủ tiền thì chữa trị thế nào, chăm sóc thế nào. Nên cô ta phải lấy được tiền, cô ta cần phải lấy được.
“Cậu chủ Vụ, tôi đã biết rất rõ ràng về chuyện anh đối phó với Lâm thị. Nếu anh không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức nói cho Lâm Vũ Chân biết!”
Hứa Như Vân uy hiếp: “Nếu cô ta biết là do anh làm, chắc chản sẽ không tha cho anh đâu”
Bên kia điện thoại im lặng một lát.
Hứa Như Vân cho rằng Vu Phóng chịu thua, lập tức đắc ý: “Tôi muốn không nhiều, chỉ một triệu thôi. Anh đưa liền cho tôi, hai chúng ta xem như hết nợ!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter