Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1991:


Trong ánh mắt của anh đột nhiên lóe lên một tia sáng, ngón tay khế động lướt qua các phương hướng khác nhau, xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến, hình như có chút thay đổi vi diệu.


“Những đường vân này…… Trước kia chưa từng chú ý đến.”


Ngón tay của Giang Ninh cẩn thận chà xát, dựa vào năng lực nhận biết mãn cảm của anh, xúc cảm mà những đường vân này truyền đến đúng là có chút khác biệt.


Anh cầm quyền phổ lên nhìn từ các góc độ khác nhau, các chiêu thức đơn giản nhưng lại có cảm giác không giống nhau, điểm này ngược lại anh đã sớm phát hiện ra.


Cũng chính là vì như thế, đồ vật mà môi người có thể lĩnh ngộ được từ quyền phổ này hoàn toàn khác biệt.


Nhưng những đường vân này, người không có được quyền phổ thật đúng là không có cơ hội biết được.


Cho dù là Giang Ninh cũng là đến †ận giờ phút này, trong lúc vô tình mới cảm giác được sự khác biệt nhỏ xíu như thế, nếu như anh không đủ nhạy bén để cảm giác được nó, thì anh cũng sẽ giống như những người bình thường khác rất khó mà phát hiện ra.


Hai tay Giang Ninh cầm quyền phổ võ thuật, nghiêm túc dùng tay xoa đi nắn lại những đường vân trên đó, anh càng thêm khẳng định những đường vân này giấu giếm huyền cơ gì đó.


Thậm chí bọn họ từ các góc độ khác nhau nhìn thấy hoa văn không giống nhau, chỉ sợ là có liên quan đến những đường vân này.


Chỉ là một tờ quyền phổ vậy mà lại ẩn giấu nhiều bí mật như vậy.


Giang Ninh hít sâu một hơi, anh có cảm giác khoảng cách mình giải được bí mật của quyển sách này vẫn còn một đoạn rất dài, cho dù mình tập hợp đủ chín tờ quyền phổ, muốn phá giải bí mật của quyền phổ như vậy là chưa đủ, tóm lại muốn phá giải bí mật của quyền phổ này là một chuyện cực kỳ khó khăn.


? Đào ngũ phật đào đào đào bế?


“Từ từ nghiên cứu vậy, mình không †in không làm rõ được bí mật bên trong đồ vật nhỏ này.”


Anh chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục suy nghĩ.


Cùng lúc đó!


Hội Hắc Long!


Giang Ninh vừa ra mệnh lệnh, đám người anh Cẩu lập tức chấp hành không hề do dự một chút nào.


Giờ phút này tổng bộ hội Hắc Long.


Anh Cẩu đứng ở một bên, bên cạnh là một đám người đang nằm rạp trên mặt đất, kêu khóc cầu xin tha thứ.


Ở trên vị trí hội trưởng là một người đàn ông trung niên đang ngồi, toàn thân run rẩy, trên mặt nhìn không thấy một tia huyết sắc.


Anh ta là hội trưởng mới của Hắc Long hội, thời gian lên làm hội trưởng còn chưa đến hai ngày, ngay cả chúc mừng cũng chưa kịp tổ chức chúc mừng, giờ phút này đã bị đám người anh Cẩu dọa sợ vỡ mật.


“Chơi trong thế giới ngầm này, chúng ta không cần phải sợ ai cả.”


Anh Cẩu đi đến trước mặt anh ta, đưa tay võ mặt của anh ta mấy cái: “Đại ca tao nói, phải lấy đức phục người, cho nên đây chỉ là cảnh cáo mày hiểu chưa.”


Người đàn ông nhìn thoáng qua mười mấy người nằm trên đất, đó đều là cốt cán của Hắc Long hội!


Bọn họ đều bị bọn người anh Cẩu đánh nằm rạp trên mặt đất, chỉ sợ là tuyến phòng thủ tâm lý đều đã hỏng mất rồi, vậy mà anh ta lại nói đây chỉ là cảnh cáo?


“Rõ chưa?”


“Rõ, rõ rồi……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK