Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 958



Tiết Phương Dương vẫn còn chưa có phản ứng lại.



Tại sao lại bởi vì bản thân ông ta?



Sao lại bởi vì cứu ông ta nên Tiết Ninh mới được đồng ý gả tới nhà họ Giang chứ?



Nói cách khác thì việc mang tài sản tới nhà họ Giang là bởi vì trả ân tình, là do ơn cứu mạng ông ta.



Những tài sản đó lại chính là trả giá cho sinh mạng của ông ta sao?



Ông ta muốn đuổi theo Tiết Ninh, muốn hỏi lại mọi chuyện cho rõ ràng thì cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra.



Tiết Khải được bác sĩ đẩy ra ngoài, sắc mặt anh ta tái nhợt. Nhưng nhìn trạng thái thì có vẻ không còn vấn đề gì lớn.



“Dượng đâu rồi ba?”



Tiết Khải nhẹ giọng n dượng đã cứu con.” Con cần phải gặp mặt để cảm ơn.



Mày thật ngốc!



Tiết Phương Dương ngây người ra một lúc.



Gặp mặt Giang Đạo Nhiên để nói lời cảm ơn sao?



Ông ta còn chút mặt mũi nào nữa.



Vừa nấy, chính ông ta còn tỏ vẻ không vui với Giang Đạo Nhiên. Ông ta không quan tâm tới việc Giang Đạo Nhiên cứu con của mình thì thôi. Sau đó, ông ta còn bị Tiết Ninh mắng ầm†T, nói ra mọi chuyện năm đó. Thế mà, ba của Giang Đạo.



Nhiên lại dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của ông ta.



Cả hai ba con bọn họ đều chịu ơn cứu mạng của người nhà họ Giang thế nhưng Tiết Phương Dương lại đi làm chuyện lấy oán báo ơn.



Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tiết Phương Dương hơi đỏ lên.



Ông ta cảm thấy mặt mình hiện giờ trông rất khó coi.



“Cảm ơn cái gì chứ?”



Ông ta khẽ hừ một tiếng, ánh mắt hung ác. Dường như còn ẩn chứa cả lửa giận khiến cho Tiết Khải không nhìn được nữa.



“Đó là dượng của con. Cứu con là chuyện ông ta nên làm” Nhưng nửa câu sau khiến cho Tiết Khải hết sức ngạc nhiên.



Tiết Phương Dương vẫn một mực không chịu chấp nhận Giang Đạo Nhiên là chồng của em gái mình, là con rể của nhà họ Tiết.



Thế mà hiện tại, ông ta lại chủ động nói Giang Đạo Nhiên là dượng của anh ta sao?



“Được rồi, không nói nữa, con hãy dưỡng thương cho tốt đi” Đó vẫn là Tiết Phương Dương sao? Mới nói chưa được bao lâu thì ông ta đã sai người đẩy Tiết Khải vào phòng bệnh.



Sau đó ông ta lại sắp xếp mười mấy người có thân thủ tốt để bảo vệ cho Tiết Khải. Còn mình thì lập tức rời khỏi bệnh viện.



Ông ta cần phải điều tra rõ chuyện này, tên sát thủ đó là ai, chuyện gì đã xảy ra?



Anh ta bị nhà họ Bàng mua chuộc hay đó là một chuyện ngoài ý muốn?



Hừ, cho dù đó có là chuyện ngoài ý muốn đi nữa thì cũng thiếu chút nữa đã cướp đi mạng sống của con trai ông ta. Tên sát thủ kia nhất định phải chết!



Tiết Phương Dương quay trở lại nhà họ Tiết, ngay lập tức, ông ta gọi ba vị tông sư cấp bậc cao tới.



“Cần phải truy tìm một tên sát thủ, ba người không có vấn đề gì chứ?”
Chương 959:



“Được!”



“Tên sát thủ kia, mấy người phải nhanh chóng tìm được cho tôi. Nhớ kỹ, phải bắt được người sống có hiểu không?”



Tiết Phương Dương quát lớn.



Ba bóng dáng ngay lập tức biến mất.



Ông ta híp mắt lại, đôi mắt thâm sâu, giống như có một tia sáng không ngừng lóe lên.



“Nhà họ Bàng sao, tốt nhất là không phải mấy người nếu không thì đừng có trách tôi đấy” Cùng lúc đó tại nhà họ Bàng.



So sáng với sự khang trang, sang trọng và xa hoa của nhà họ Long hay nhà họ Tiết thì nhà họ Bàng lại mang dáng vẻ cổ xưa hơn. Giống như đã trải qua nhiều thăng trầm của năm tháng, mang tới khí chất khác hẳn.



Trong bốn gia tộc giàu có nhất thì nhà họ Bàng có thời gian tồn tại lâu nhất. Ước chừng cũng hơn hai trăm năm tuổi rồi.



Chẳng sợ bao năm trôi qua, bao người cũ rời khỏi, người mới lại đến thì nhà họ Bàng vẫn như trước, vẫn cứ đứng trong hàng ngũ các gia tộc giàu có nhất.



Mặc dù, tới thời điểm này, nhà họ Bàng không còn lớn mạnh như trước nữa.



Người đứng đầu nhà họ Bàng là Bàng Phi Nham, ông ta vẫn luôn ở nhà, rất hiếm khi ra ngoài. Mọi chuyện to nhỏ đều là do Bàng Bác và chú hai của anh ta là Bàng Phi Hàng giải quyết.



Thậm chí còn có tin đồ, Bàng Phi Nham đã qua đời từ lâu.



Chính là hi vọng không ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Bàng nên mới không dám công bố với bên ngoài.



Giờ phút này tại sảnh lớn của nhà họ Bàng.



Bàng Phi Hàng đang đứng, hai tay ông ta chắp sau lưng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.



“Mày thật hồ đồ!”



Ông ta lớn tiếng quát: “Bước đi này của mày đã bị người khác tính kế rồi. Chẳng lẽ mày không định đáp trả lại sao?”



Sắc mặt Bàng Bác trở nên khó coi.



Anh ta là người ưu tú nhất trong thế hể trẻ của nhà họ Bàng, là trụ cột tương lai của nhà họ Bàng. Nhưng hiện tại, anh ta lại bị chú hai Bàng Phi Hàng mắng, anh ta cũng không dám phản bác lại.



“Mày cho là có thể lợi dụng Giang Ninh để chia rẽ nhà họ Tiết và nhà họ Giang hay sao? Thật sự là ngu ngốc!”



“Quan hệ giữa bọn họ ban đầu không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu như chỉ cần không quan tâm tới thì bọn họ sẽ không có khả năng. Nhưng hiện tại thì làm sao?”



“Mày chủ động cung cấp cơ hội cho Giang Ninh để anh ta đột phá. Mày thật ngốc!”



Bàng Phi Hàng cứ nói một câu lại mắng một câu. Trên mặt ông ta tràn đầy tức giận.



Hiện tại, mọi chuyện to nhỏ của nhà họ Bàng đều do anh †a giải quyết. Tương lai của nhà họ Bàng đều phụ thuộc vào anh ta.



Ông ta không ngờ tới Bàng Bác lại có thể phạm phải sai lầm như vậy.



Chỉ có thể làm trước “Bàng Bác, trước đây, mày không có như vậy. Tại sao lần này lại có thể hồ đồ như thế chứ?”



Bàng Bác cảm thấy không cam lòng.



“Chú hai, tại sao chú lại có thể khẳng định chuyện này là do Giang Ninh làm ra chứ?”



Đôi mắt của Bàng Phi Hàng nheo lại, ông ta không có giải thích. Chỉ là sắc mặt càng thâm trầm.
Chương 960:



“Mày đang nghi ngờ tao sao?”



Bàng Bác lắc đầu nói: “Cháu chỉ là muốn hiểu rõ ràng mọi việc thôi. Cho dù là ba cháu ở đây thì cháu cũng sẽ hỏi vậy”



“Hừt” Bàng Phi Hàng cười lạnh nói: “Nếu như ba của mày ở đây thì mày đã chết rồi” Giọng điệu lạnh lùng của ông ta khiến cho Bàng Bác cảm thấy rùng mình.



Yết hầu của anh ta khẽ động, không dám lại phản bác tiếp.



“Đừng nói nữa, mày lập tức phái người đi tìm tên sát thủ kia đi. Nhất định phải đưa được anh ta trở về đây”



“Chú hai…”



“Tao nói cho mày biết, nếu như nhà họ Bàng chúng ta không chuẩn bị kỹ lưỡng khiến cho kế hoạch của ba mày bị hủy trong tay của mày thì chắc chắn mày sẽ phải chết” Cho dù Bàng Bác có là chủ nhân tương lai của nhà họ Bàng, khi đã phạm phải sai lầm đồng nghĩa với việc bị đào thải.



Thân mình của Bàng Bác cứng ngắc, anh ta cắn răng nói: “Vâng” Anh ta không dám nói thêm lời nào nữa.



Cho dù anh ta có là trụ cột tương lại của nhà họ Bàng thì làm sao chứ?



Qua nhiều năm, chủ nhân tương lai của nhà họ Bàng vẫn còn chưa thay đổi đủ hay sao?



Bàng Bác có bao nhiêu em trai, anh ta cũng không rõ.



Ở nhà họ Bàng, không có gì là đảm bảo cho vị trí chủ nhân cả. Cho dù có là Bàng Phi Hàng thì hiện giờ cũng không được toàn quyền quyết định các việc trong nhà họ Bàng.



Nhìn thấy dáng vẻ bối rối chạy ra ngoài của Bàng Bác, Bàng Phi Hàng lắc đầu. Trên mặt ông ta hiện vẻ thất vọng.



“Có vẻ là kế hoạch phải triển khai trước thời hạn” Ông ta có chút tức giận, mọi chuyện vẫn chưa có chuẩn bị tốt, vẫn còn quá sớm.



Ông ta hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa. Ông ta đi vào bên trong, qua mấy dãy hành lang đến một sân ở sâu tít bên trong.



Bàng Phi Hàng mở ra ba cánh cửa mới tiến vào bên trong.



Đi tiếp chừng khoảng năm phút đồng hồ mới thấy trước mắt dần trở nên sáng hơn.



Có một mật thất trống nằm ẩn sâu bên trong nhà họ Bàng.



Nơi này không có gì, chỉ có một người đang ngồi trên chiếu. Giống như một khúc cây khô. Người đó không nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng không thể cảm nhận được.



Bốn phía tường xung quanh có dấu tay.



Trên mặt tường, có không ít chỗ bị nứt, còn có vệt máu tươi loang lổ kết khô. Người khác nhìn vào thấy ghê rợn.



“Anh trai.” Bàng Phi Hàng chấp tay lại, cung kính gọi.



Người ngồi ở đó vẫn trước sau không nói lời nào.



“Chỉ sợ, kế hoạch phải tiến hành trước” Nghe thấy câu này, người đang ngồi kia mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt thâm trầm nhìn Bàng Phi hàng khiến cho trái tim ông ta khẽ nảy lên.



“Tại sao?”



Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, nói ra chỉ hai chữ.



“Tình hình đã thay đổi rồi. Có uy hiếp lớn, nhà họ Bàng không thể nào giấu nổi rồi” Người ngồi ở đó không nói gì, lại nhắm mắt lại.



Bàng Phi Hàng hơi khom người, ông ta cũng không dám nói tiếp.



Ông ta không biết quyết định của anh trai thế nào. Loại chuyện này, ông ta không thể nào tự quyết định được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK