Dây điện, cáp điện, lít nha lít nhít chồng chéo lên nhau, nhiều thứ tạp nham vắt ngang trên đỉnh đầu, bên ngoài xe kéo là một tâng tro bụi dày đặc nhìn qua như lớp mỡ đông, dường như là đã nhìn không ra dáng vẻ ban đầu nữa rồi.
Ở chỗ này, Trần Mộc Châu đã lắc lư loay hoay hơn nửa tiếng, kết quả là đã lạc đường trong hẻm nhỏ nhìn như mê cung này.
Tháng chín, mặc dù có hơi lạnh một tí nhưng mặt trời buổi trưa vẫn có thể nướng chín người, trong lòng Trần Mộc Châu vô cùng bực bội.
Có lẽ nên nghĩ thành thật nghĩ lại, cho dù muốn tìm người cứu dì Hứa Minh Ngọc ra thì cũng không cần tới chỗ rách nát như này mà tìm chứ, những chỗ như này làm gì có nhân vật nào lớn lao, mình không nên nghe theo người khác xúi tới chỗ này rồi cứ thế mà đi đến cái chỗ quỷ quái này chứ.
Sau khi lượn quanh cả vòng vẫn không tìm được đường ra, Trần Mộc Châu dứt khoát tùy tiện tìm một quán nước nhỏ ngồi xuống, tâm trạng trở nên vô cùng ủ rũ.
Trong đầu cô ta toàn là những ý nghĩ loạn xạ không đâu vào đầu, nghỉ ngơi một lúc rồi uống nước xong, Trần Mộc Châu lại tiếp tục đi chưa từng nghỉ ngơi, thật vất vả mi vượt qua một góc nhà, dường như nghe loáng thoảng có tiếng ồn ào không hề nhỏ.
Cô ta hơi ngập ngừng rồi đi về trước hai bước, thò người qua xem xét, không được rồi, vậy mà trong hẻm nhỏ này lại có người chịu được cái nắng gay gắt khi mặt trời lên cao mà tụ tập đánh nhau, đã trưởng thành hết rồi, thế mà nhìn qua cứ như con nít.
Một bên có lẽ khoảng hai mươi, ba mươi người, mặc kiểu áo ba lỗ màu đen, hai cánh tay xăm trổ lộ ra ngoài, nhìn qua trông vô cùng ngang tàng.
Một bên khác thì chỉ có một người đứng đấy, thân thể vô cùng gầy gò, từ góc nhìn của Trì Mộc Châu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta, nhìn qua có lẽ cùng tuổi với mình, mặc một cái áo thun lớn, quần cọc và mang giày sandal, so với gương mặt tinh xảo của anh ta thì không hợp chút nào, nhìn qua trông vô cùng thê thảm!
Trần Mộc Châu suy nghĩ một hồi thì thấy người này khá quen, càng nhìn càng thấy là lạm cẩn thận nhìn một lúc mới đột ngột giật mình nhớ ra, người này không phải là người đàn ông trong ảnh điện thoại của mình, nghe nói người này rất hung hãn đó sao?
Có lẽ loại chuyện đánh nhau, gây sự như này đã thành thói quen với những lời dạo đầu, nói rõ ngọn nguồn một chút hay đơn thuần là cảnh cáo bằng miệng một chút, uy hiếp người đối diện một chút với ý đồ là thể hiện mình càng hung hãn một chút.
Nhưng người đàn ông trước mặt họ lại không phải kiểu người như vậy, không đợi lời mở đầu được thốt hết ra hai câu thì người đàn ông này đã đá một cước, khiến cho người đàn ông xăm tay bị bay tới vách tường rồi ngã xuống, sau đó là “Bộp bộp” ngã ngồi trên đất không đứng dậy nổi nữa.
Không bao lâu sau thì hai mươi người kia lập tức bị dọn dẹp sạch sẽ, Trần Mộc Châu nhịn không được vỗ tay rồi đi ra ngoài theo bản năng.
“Nhìn đủ rồi! Tôi còn cho rằng cô sẽ không có ý định đi ra nữa đấy!” Người đàn ông kia cũng không thèm quay đầu lại, cứ đứng sừng sững trước đám người quằn quại đầy đất mà nói.
Anh ta vừa nói dứt lời thì Trần Mộc Châu đã hít sâu một hơi, che miệng nhưng không nhịn được phải lùi về sau hai bước rồi dựa ở trên tường.
Giọng nói này, lười biếng, giống như âm thanh của kim ngọc khi bị va chạm, thanh thủy còn mang theo chút khàn khàn lười biếng, vô cùng dễ nghe.
“Lần này tôi tới là vì có người bạn đề cử cho, có việc cần ngài giúp tôi làm, đương nhiên là thương lượng chuyện báo thù.”
Vốn dĩ cô ta còn cảm thấy người này không có gì, nhưng mang dép mặc quần cộc lại có thể quật ngã hai mươi mấy người, không phải do cô không cần thận thì kiểu người như này cô không nên đắc tội vào lúc bây giờ!
“Nói chuyện làm ăn thì theo tôi.” Người đàn ông xoay người lại, đánh giá trên dưới Trần Mộc Châu một cái rồi cau mày nói.