Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3842:


Dương Minh Hạo còn chưa kịp nói gì , Dương Thừa Húc đã kích động xông đến , gân xanh trên cổ anh ta lồi hết cả lên , làn da cũng đỏ bừng , nhìn có vẻ như tâm trạng tương đối kích động.


“Có thể làm được hay không là chuyện của tôi , nếu như cậu bị Abel phát hiện , chắc chắn tôi sẽ không cứu cậu đâu , cho nên tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ ràng rồi hãy quyết định , tôi chỉ cho hai người một cơ hội thôi , rốt cuộc ai đi ra ngoài , ai ở lại chỗ này?”


Cách làm này , người đi ra ngoài tất nhiên là còn có thể sống sót , người ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết , nhưng nếu người đi ra ngoài có thể hoàn thành nhiệm vụ , thì hai người đều có thể thoát được , chuyện này đã trở thành một câu hỏi khó.


“Để Dương Thừa Húc ra ngoài đi , cậu đã nhốt tôi nhiều ngày như vậy rồi , tất nhiên Abel sẽ không tin tưởng tôi nữa , nhưng mà Thừa Húc thì khác. Abel còn chưa hiểu rõ về nó , ông ta cũng không biết mấy ngày rồi Thừa Húc đã đi đâu , chuyện này , chỉ có nó mới làm được.”


Lần này coi như trả hết sạch món nợ năm đó , Dương Minh Hạo nhắm mắt lại , sống lâu như vậy ông ta cũng tương đối thỏa mãn rồi , không có yêu cầu xa vời nào khác , có thể sống tiếp thì sống , không thể sống nữa , chết cũng không tệ.


“Được , nếu ông đã cương quyết như vậy , tất nhiên là tôi không có ý kiến gì.” Nguyễn Kiến Định khẽ gật đầu , đối với lựa chọn này của Dương Minh Hạo đúng là khiến anh phải nhìn ông ta bằng con mắt khác , trong tình hình biết rõ sẽ phải chết , vậy mà còn quyết định bản thân ở lại , xem ra ông ta rất quan tâm đến đứa con trai Dương Thừa Húc này.


Có lẽ Dương Minh Hạo vẫn nhớ nhung người con gái đã sinh ra Dương Thừa Húc , không phải là con mình cũng phải liều mình bảo vệ.


“Nguyễn Kiến Định , chúng tôi đã đồng với yêu cầu của cậu rồi , chẳng phải cậu nên cho Thừa Húc rời khỏi nơi này sao?” Dương Minh Hạo nhìn phía sau , cỏ xanh ngoài sân sáng lấp lánh , dưới ánh mặt trời như được một vầng sáng bọc lấy tất cả.


Không biết đã bao nhiêu ngày không được thấy cảnh tượng như vậy , Dương Minh Hạo yên lặng thở dài , cố nén dời đường nhìn , quay người nhìn lại.


“Hiện giờ anh ta có thể rời khỏi.” Nguyễn Kiến Định nói rồi phất tay , vệ sĩ đứng cách đó không xa chạy đến , giúp Dương Thừa Húc cởi sợi dây trên tay , sau đó không để anh ta nhìn Dương Minh Hạo nhiều thêm một cái , lập tức lôi người ra ngoài.


Tận mắt nhìn thấy Dương Thừa Húc bị quăng ra ngoài , sắc mặt Dương Minh Hạo khá hơn một ít , híp mắt nhìn sàn nhà bên chân , tâm trạng thoải mái hơn nhiều , từ rày về sau , ông ta đã thực sự chỉ còn lại một mình , không việc nhẹ người , không còn bất cứ thứ gì ràng buộc quấn thân…


“Mang người về đi.” Nhìn Dương Minh Hạo biến mất trong tầm mắt , Nguyễn Kiến Định đột nhiên cảm thấy báo thù chính là như vậy.


Sau khi bị ném ra ngoài , Dương Thừa Húc lanh lẹ bò dậy từ dưới đất , không có lấy một xu dính túi , cũng may không ai lấy hộ chiếu lần trước nhét trong ngực , bên trong còn kẹp một tờ chi phiếu , gắng gượng cũng có thể giúp anh ta sống được ở đây một tháng.


Trần Mộc Châu còn chưa tìm được. Anh ta tới đây chủ yếu để tìm người , nhưng hễ nghĩ đến khuôn mặt già nua của người đàn ông trung niên trong tầng hầm thăm thẳm tối đen như mực đợi anh ta đến cứu. Đó là người bố đã chăm sóc anh ta suốt hai mươi mấy năm , trong lòng cũng có chút không nở , cuối cùng chỉ có thể cắn môi , rưng rưng leo lên máy bay rời khỏi nơi này. Trần Mộc Châu có thể nhờ Abel tìm hộ , nhưng bố thì không chờ nổi nữa rồi.


Xấp xỉ tám giờ lửng lơ trên trời , anh ta không chợp mắt lấy một lần , lúc máy bay hạ cánh chân gần như không thể nhúc nhích nổi.


Cũng may người của Abel đến khá kịp thời , anh ta vừa bước ra ngoài đã tìm thấy.


Dương Thừa Húc được đưa đến biệt thự , tắm rửa qua loa thay quần áo sạch , anh lại bị dẫn đến thư phòng ở tầng ba , Abel đang ngồi trên bàn xử lý công việc.


Dương Thừa Húc không dám lên tiếng , ngây ngẩn đứng tại chỗ , rụt đầu rụt cổ không dám nhìn lung tung , chỉ sợ nhìn thấy gì không nên thấy. Nhưng nỗi sợ hãi trống rỗng trong tim vẫn còn đó , đặc biệt là khi nhận nhiệm vụ của Nguyễn Kiến Định , anh ấy càng không dám nhìn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK