Sau khi quen ánh sáng được một lúc, cô thò đầu nhìn xuống thì thấy Tư Mộ Hàn và con đang ở dưới tầng, khóe miệng của cô cong lên, cả người lao ra khỏi phòng, giống như một quả pháo nhỏ, bắn từ trong phòng rồi nhào vào lồng ngực anh.
“Sao hôm nay anh vẫn còn ở nhà vậy? Anh không cần đến công ty làm sao?” Nguyễn Tri Hạ vui vẻ ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, cả người gần như đang treo ở trên người của anh, một tay Tư Mộ Hàn cũng ôm lấy eo cô, kéo dịch cô lên cho chắc.
“Anh lo lắng em và các con ở nhà. Trong thời gian này, anh sẽ làm việc ở nhà. Đương nhiên, nếu như em bằng lòng thì gia đình chúng ta sẽ đến xứ sở Mặt trời mọc, đương nhiên anh sẽ càng vui hơn nữa, nhất định nơi đó sẽ là nhà mới của chúng ta!”
Tư Mộ Hàn xoa xoa mái tóc cô, đặt dụng cụ trong tay xuống, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cắm dụi dịu đỉnh đầu cô.
“Em không muốn đến đó đâu, em muốn ở lại đây, Mộ Hàn, anh không thích ở đây sao?” Nguyễn Tri Hạ làm bộ đáng thương thoát khỏi vòng tay anh, hai tay nắm chặt vạt áo, vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu một cách ngây thơ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô co lại, trông cô nhăn nhỏ thật là đáng thương, khiến cho người ta có một chút nhớ nhung, Tư Mộ Hàn vỗ vỗ đỉnh đầu của cô: “Anh cũng muốn trốn ở nhà chơi với em. Trong khoảng thời gian này không có chuyện gì lớn, từ lúc qua bên này đến giờ, ngoại trừ lúc em mang thai ra anh chưa từng chăm sóc em chu đáo lúc nào, cho nên bây giờ anh muốn ở nhà chăm sóc em!”
Mặc dù dáng vẻ quấn quýt của cô gái nhỏ này rất đáng yêu, nhưng Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ là người có lương tâm, không đùa nữa, nắm tay cô bé bước vào phòng, kéo bàn ra, hay tay hai nách cắp họ rồi nhấc người lên rồi đặt xuống ghế.
Lần đầu tiên ngồi ghế theo kiểu này, Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn ngớ người ra một lúc lâu, cô há hốc mồm, ngay cả tư thế của hai tay cũng không thay đổi, cô ngơ ngác sững sờ nhưng lại bị hành động của anh đè ngồi xuống.
Ăn sáng xong xuôi, sau tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Tư Mộ Hàn ngồi trong phòng làm việc để giải quyết công việc, còn Nguyễn Tri Hạ thì dẫn theo Hướng Minh đi theo, nhân lúc con sói đuôi to nào đó không để ý đến, cô đến bệnh viện thăm ông ngoại. Mới một ngày không gặp mà cô hơi nhớ ông rồi.
Nói đi là đi ngay, cũng không nói với ai hết, cô đưa Hướng Minh lên xe rồi khởi hành, cả buổi trưa cô với con cứ ngồi ở trong bệnh viện, mãi cho đến khi Tư Mộ Hàn giận dữ tìm cô về, đưa hai mẹ con cô về nhà thì rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ mới coi như không có gì.
Mấy hôm nay tỉnh thân của Nguyễn Tri Hạ có cái gì đó sai sai, từ khi chứng kiến cảnh tượng Công tước Otto ngã trên vũng máu, hiện giờ chỉ cần cô nằm mơ thì cô thấy chính mình hồi nhỏ đang ở trong bãi rác, trên người chỉ chít vết thuong, chỉ có thể mặc quần áo cũ của bọn trẻ con, chật vật để tìm được lối thoát sinh tôn. Cuối vất vả lắm cuộc sống hiện tại mới đỡ hơn chút, thế nhưng cơn ác mộng đấy mấy tháng cô mới mơ một lần, vậy mà giờ đây hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy nó.
Ngẫm lại thỉ thật là mỉa mai, vất vả lắm cô mới thoát ra khỏi nơi đó, mà bây giờ thì bị cơn ác mộng đấy quấn chặt không tha, tất cả những hình ảnh, cử chỉ, giọng điệu trong giấc mơ đó đều khiến cô căm ghét, nhưng chúng không xuất hiện toàn bộ mà cứ như là từng mảnh ghép không hoàn chỉnh về thuở thơ ấu của cô lần lượt xuất hiện vậy…
Mặc dù những ngày này Nguyễn Kiến Định rất bận rộn nhưng anh ấy đã sớm phát hiện ra điều gì đó không hợp lý của cô, nhưng biết làm sao được, anh ấy thực sự không có thời gian để nói chuyện rõ ràng. Anh ấy chỉ có thể căn dặn Nguyễn Tri Hạ nên cẩn thận một chút, đợi đến lúc có thời gian, anh ấy sẽ cố gắng tìm cách để nói chuyện với cô.
Vẫn chưa tìm ra người đã ám sát Công tước Otto, còn Công tước Otto thì còn đang hôn mê vẫn chưa tỉnh dậy, thậm chí nửa chừng bác sĩ còn thông báo bệnh nguy kịch vài lần, phải khó khăn lắm mới có thể cứu được mạng sống của ông.
Tất cả nhân chứng đều đã bị tóm đi, chỉ còn lại một mảnh bằng chứng khô khan gần như không có công dụng gì, Nguyễn Kiến Định không thể không ở cùng Tư Mộ Hàn để tìm một con đường khác, hy vọng có thể tìm được một vài người biết chuyện đến đây, có thể nói ra chuyện của Abel.