Mẹ nó, anh ta đã nhận bao nhiêu tiền rồi, phối hợp ăn ý quá nhỉ.
Sắc mặt phóng viên Trương hơi đổi, anh ta bị Lâm Vũ Chân chơi một vố rồi.
Mỗi một câu hỏi của anh †a, từng chút từng chút một rơi vào cái bẫy hại người, gián tiếp nâng cao tiêu chuẩn của tập đoàn Lâm thị thêm một bậc, còn cao hơn cả tiêu chuẩn quốc tết Tiêu chuẩn loại một quốc tế, chỉ mới đạt được loại ba ở tập đoàn Lâm thị, điều đó nói lên cái gì?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Điều đó nói lên những thương hiệu mà được gọi là tiêu chuẩn loại một còn không bằng sản phẩm loại ba đồ tốt giá rẻ của Lâm thị!
Cái tát này của Lâm Vũ Chân khiến cho phóng viên Trương cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cô đã chuẩn bị cái bẩy đợi anh ta nhảy vào.
Khi quay về phải ăn nói thế nào với Trần Cung đây.
“Anh còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Lâm Vũ Chân ung dung cười nói.
Phóng viên Trương không dám hỏi thêm gì nữa, anh ta sợ lại bị Lâm Vũ Chân chơi thêm một vố, lúc này anh ta mới phản ứng lại, Lâm thị đã chuẩn bị hết cả rồi!
“Nếu không còn câu hỏi nào nữa, vậy họp báo hôm nay dừng ở đây, trong vòng ba tháng, tập đoàn Lâm thị sẽ đưa ra sản phẩm đạt tiêu chuẩn loại một, đến lúc đó, mong mọi người hãy dùng thử”
Nói xong, Lâm Vũ Chân đứng dậy rời đi”
Ánh sáng từ camera không ngừng loé lên, các bài báo đua nhau lên kệ, hấp dẫn dư luận.
Nhìn bài báo mới nhất, sắc mặt Trần Cung trở lên khó coi Anh ta sa sầm mặt, quay sang nhìn phóng.
viên Trương rồi cười lạnh.
“Tôi bảo anh đi gài bẩy Lâm Vũ Chân, vậy mà anh lại đi tâng bốc cô ta?”
“Không, tôi không có mà chủ tịch Trần!”
“Có người nói, anh nhận tiền của Lâm thị, bao nhiêu vậy? Nhiều hơn của tôi à!”
Trần Cung giận điên lên.
“Tôi không nhận đồng nào mài”
Phóng viên Trương sợ đến run rẩy: “Tôi đã làm theo lời anh rồi!”
“Ha, làm theo lời tôi à?2”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trần Cung tiến đến gần phóng viên Trương, giơ tay tát anh ta, không thèm nể nang gì mà gầm lên: “Anh đẩy thương hiệu Srilanka xuống ch còn tiêu chuẩn loại ba của Lâm thị, anh biết chuyện này có nghĩa là gì không!”
ròng mắt anh ta như thể lồi ra ngoài, vô cùng phãn nộ nói: “Có nghĩa là Lâm Vũ Chân đã thực hiện được âm mưu rồi!”
“Anh là một thẳng ngụ!”
Trần Cung tức đến người run Lâm Vũ Chân thật gian xảo, cuộc họp báo này mở ra không phải vì Lâm thị, mà là cố ý nhằm vào Trần Cung.
Anh ta muốn gài bẫy Lâm Vũ Chân ở cuộc họp báo, nhưng không ngờ, cuộc họp báo này là do Lâm thị đào sẵn bẫy chờ anh ta nhảy xuống.
Anh ta còn chủ động nhảy vào!
Liên tiếp bị Lâm Vũ Chân chơi khăm, nhất là lại là người mà anh ta chưa từng để vào mắt, điều này khiến Trần Cung giận điên lên: “Lâm Vũ Chân! Mày cho rằng có thể cướp được đồ trong miệng tao sao? Nằm mơl”
Nếu như anh ta không đảo ngược được.
tình thế, thì e rằng anh ta sẽ trở thành trò cười cho giới kinh doanh này mất.
Đường đường là một tổng đại lý của thương hiệu quốc tế, lại thua dưới tay một một ả đàn bà đến từ Phương Nam, Trần Cung sao nuốt nổi cục tức này?
Anh ta đang nghĩ biện pháp, thì bỗng điện thoại reo lên.
Nhìn số điện thoại, sắc mặt Trần Cung thay.
đổi, lập tức nhận điện thoại.
“Chào ngài chủ tịch!”
Trần Cung hơi thấp thỏm, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tin tức đã truyền đến tổng bộ rồi.
Liên quan đến thanh danh của thương hiệu thì không phải chuyện nhỏ đâu.
“Trần Cung, chuyện ở Thịnh Hải tôi đã nghe rồi, anh làm không tệ”
Trần Cung sững sờ, chủ tịch đang khen ngợi anh ta à?
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi cho anh một kỳ nghỉ dài, cho đến khi anh tìm được công việc mới.”
Câu nói tiếp theo đã khiến cho Trần Cung như rơi vào vực sâu!
“Chủ tịch! Chủ tịch!”
Còn chưa nói hết mà điện thoại đã ngắt kết nối rồi.
Mức độ ảnh hưởng của chuyện này lớn như Vậy Sao?
Trần Cung không hề ngờ được rằng, bản thân thua thảm hại như vậy!