Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 715





“Ông chính là Triệu Hải Phong?”





“Đúng là tôi”





Triệu Hải Phong nhíu mày, cảm giác bầu không khí hình như có gì đó không đúng: “Cậu là ai?”





Ông ta liếc nhìn Phạm La nhưng Phạm La không nói một lời, vẻ mặt vô cảm như không có hồn vậy.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.





“Là ông thì tốt rồi. Ông phê duyệtthông qua đơn này cho tôi”





Giang Ninh khẽ gật đầu và chỉ vào tờ đơn trên bàn, lười nói thêm nữa Triệu Hải Phong nghe vậy liền cười một tiếng, giơ tay đẩy kính mắt, trên mặt đầy xem thường và nghiền ngẫm.





“Cậu bảo tôi phê duyệt thì tôi lại phải phê duyệt cho cậu àm Ông ta đi tới trước mặt Giang Ninh và đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu khó tránh khỏi hơi kiêu căng đấy”





Ở thành phố Giới Bắc này, có ai dám nói chuyện với ông.





ta như vậy chứ?





Đặc biệt là người còn có việc nhờ mình, thật là lớn lối, tự nhiên muốn trực tiếp sai bảo mình.





“Bốp!”





Đột nhiên, kính mát của Triệu Hải Phong bay thắng ra ngoài, ông ta kêu to một tiếng, đầu óc cũng choáng váng.





“Cậu… cậu dám đánh tôi à!”





Triệu Hải Phong không để ý tới chuyện tìm kính mắt: “Tôi là Ông ta còn chưa nói xong, Giang Ninh đã đá một phát vào trên đầu gối của ông ta, Triệu Hải Phong lập tức quỳ xuống.





“Cho dù ông có là ông trời đi nữa, tôi vẫn theo đó mà đánh không sail”





Giang Ninh thản nhiên nói: “Nếu không muốn đứng làm việc, vậy thì quỳ xuống, xét duyệt cho tôi.”





Ở vị trí này lại không làm việc, tính tình của Giang Ninh cũng không tốt như vậy đâu.





Đừng nói ông ta là người của thế gia vọng tộc, cho dù ông ta có là ông trời đi nữa, Giang Ninh cũng dám đánh gãy chân ông tal Bịch!





Không đợi Triệu Hải Phong nói gì, Phạm La đã ngoan ngoãn quỳ xuống, khẽ nói ở bên tai của Triệu Hải Phong: “Anh không muốn chết thì nghe theo hắn đi!”





Không thấy mặt mình cũng đã sưng thành đầu heo sao?!





Triệu Hải Phong căn răng, trên gương mặt đầy vẻ nhục nhã nhưng không dám nói thêm một lời đe dọa nào nữa.





Khí thế mạnh mẽ của Giang Ninh làm ông ta sợ đến mức gương mặt trắng bệch, đành phải nghe theo lời Giang Ninh nói, ngoan ngoãn phê duyệt lên tờ đơn.





Ông ta vừa ký xong, cửa văn phòng lại mở ra…






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Người tiến vào thấy Phạm La và Triệu Hải Phong quỳ trên mặt đất liền biến ng ta còn chưa kịp phản ứng, cửa phía sau đã đóng lại.





Ông ta không biết chuyện gì xảy ra, trên gương mặt đầy cảnh giác nhìn Giang Ninh ngồi ở đó.





Đây là nhân vật lớn nào, không ngờ có thể khiến cho hai người Triệu Hải Phong và Phạm La đều ngoan ngoãn quỳ ở đó!





“Qua ký tên phê duyệt”





Giang Ninh hỏi cũng lười hỏi là ai: “Quỳ xuống ký!”





Chỉ lát sau, văn phòng mơ hồ truyền đến vài tiếng động, thoáng có tiếng kêu thảm thiết rồi trở lại bình thường.





Anh Cẩu lại đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt vô cảm, dáng vẻ nghiêm túc, làm cho mấy người đi ngang qua đều không dám tùy ý tới gần.





Anh ta đếm, chác hản người cần phải đều đã tới đông đủ rồi.





Chỉ lát sau, cửa mở ra, Giang Ninh cầm tờ đơn xin nhập cảnh đã được xét duyệt, cuộn lại và nói: “Đi”





Toàn bộ quá trình làm không tới nửa giờ, hoàn toàn không dây dưa. Chỉ sợ đây là lần làm việc có hiệu suất cao nhất hiện nay.





Không biết bao nhiêu người phải chạy vạy mất mấy tháng, tốn hết nước bọt và sức lực, cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhường lại lợi nhuận mới có khả năng nhận được đơn xét duyệt, Giang Ninh lại dễ dàng lấy được.





Lần này, hắn thậm chí không lấy đức thu phục người nữa.





Bởi vì nói đạo lý với đám người Phạm La mới là phá hỏng quy tắc!





Mà giờ phút này, trong phòng làm việc.





Sáu người Phạm La vẫn quỳ trên mặt đất, không phải bọn họ không dám đứng lên, mà là không đứng nổi.





Bị Giang Ninh đá trúng đầu gối làm nửa người dưới của bọn họ đều tê dại như mất cảm giác vậy. Mấy người sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cũng chẳng có sức đâu mà kêu khóc.





Một lúc lâu sau, trên đùi mới có tri giác, mấy người lập tức bò dậy, ngồi co quáp ở trên sô pha, vẻ khủng hoảng trên mặt đã biến thành phẫn nộ và sát khít “Phạm Lai”





Triệu Hải Phong năm lấy áo của Phạm La: “Mẹ nó, không ngờ anh lại hại chúng tôi!”





Phạm La giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tôi cũng là người bị hại!”





“Người kia rốt cuộc là ai mà dám một lần trêu chọc người của sáu gia tộc lớn chúng ta? Hản muốn làm gì?!”





Sáu người vô cùng phẫn nộ. Bọn họ ở thành phố Giới Bắc nhiều năm như vậy, đã bao giờ bị sỉ nhục chứ.





Cho dù là những doanh nghiệp quốc tế lớn muốn qua cửa khẩu của bọn họ cũng phải cúi đầu, mang theo sự chân thành mà tới, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng. Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ bị đánh, hơn nữa còn chịu nhục nhã quỳ trên mặt đất để phê duyệt đơn cho người ta!





Điều này không chỉ làm mất mặt bọn họ bộ, còn đánh cho mặt của sáu gia tộc lớn sau lưng bọn họ cũng sưng vù.





Năm người nhìn Phạm La, bọn họ đều bị Phạm La gọi tới, lúc này hận không thể bóp chết Phạm Lat “Lâm thị!”





Phạm La cần răng nói: “Hắn là người của tập đoàn Lâm thịt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK