Thời điểm Nguyễn Kiến Định rời khỏi bệnh viện Tư Mộ Hàn đã sớm đi theo, mấy ngày nay những người giám sát ở bên ngoài đã bị anh thay đối không ít. Những ngày này Yaren cũng không dễ chịu, Abel chậm chạp không chịu liên lạc, anh ta đã chuẩn bị mang theo gia sản của mình đi thẳng về.
Vốn cũng không nghĩ sẽ tham dự vào những chuyện này, anh ta chỉ muốn an phận từ ngày này qua tháng khác, những thứ khác đều không có ý nghĩa gì.
Mặt khác, hai thứ vốn mâu thuãn với nhau đều không thể tồn tại, chỉ cần ai đưa tiền, tự nhiên là sẽ nghe theo người đó, Abel đã không liên lạc một khoảng thời gian, số tiền được cho lúc trước anh ta cũng đã sớm tiêu hết, bây giờ Yaren chỉ muốn thu dọn đồ đạc rồi trở về địa bàn của mình.
Cứ như vậy, chuyện mà Tư Mộ Hàn phải xử lý sự không chỉ tăng lên gấp đôi mà ở xung quanh bệnh viện, chỉ còn lại một người của Abel là chưa được dọn dẹp sạch sẽ, người hầu và vệ sĩ trong nhà lại phải kiểm tra ba lần, tra ra hai người có vấn đề, những người khác có vấn đề hay không chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh, gần như tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, bên trong thành phố cũng tạm thời lắng xuống.
Vào ban đêm, anh dẫn theo mấy người trực tiếp về tới nhà, Nguyễn Tri Hạ trở lại căn phòng của mình từ lâu, nằm ở trên giường than thở một tiếng: “Cảm giác giống như bên ngoài đã trải qua cả một đời vậy, quả nhiên ngủ trên giường nhà mình vẫn là dễ chịu nhất!”
Cô trở mình trên giường, lăn hai vòng, bộ dạng Nguyễn Tri Hạ híp mắt hạnh phúc liền chọc cười Tư Mộ Hàn.
“Về nhà mà đã vui vẻ như vậy, đồ không có lương tâm, trước kia không phải còn nói chỉ cần có anh ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của eml” Búng một cái lên chóp mũi của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn bổ nhào qua náo loạn với cô một trận, trời đã tối, cũng nên tắm rửa đi ngủ rồi!
Hai người làm ầm ï đến quá nửa đêm, Nguyễn Tri Hạ mặt mũi tràn đầy ủ rũ ngủ thiếp đi trong ngực Tư Mộ Hàn!
Ở bên trong căn biệt thự sát vách, Nguyễn Minh Tú nằm ở trên giường, bật đèn nhìn lên trần nhà, kể từ lần trước sau khi xảy ra chuyện, lúc cô ấy ở một mình trong phòng thật sự không dám tắt đèn đi ngủ, chỉ cần tắt đèn, cô ấy luôn có cảm giác dường như ở trong bóng tối có một thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cả người núp ở trong chăn, không dám hít thở, chỉ có thể bật đèn lên mới cảm thấy hơi an tâm một chút.
Nhưng từ khi Nguyễn Kiến Định rời đi, cô ấy làm sao cũng không ngủ được, vô cùng lo lải ó đôi khi một ngày cũng chỉ có thể miễn cưỡng chợp mắt được mấy tiếng, trạng thái tinh thần rất kém, hôm nay thời điểm trở về, thậm chí cô ấy còn không dám để cho Tri Hạ trông thấy, sợ cô phát hiện ra mình có chỗ nào đó không đúng, sau đó lại náo loạn một hồi, cô ấy không muốn như vậy!
rợn tròn mắt, một đêm cứ như vậy mà trôi qua, khuôn mặt của Nguyễn Minh Tú tái nhợt rời khỏi giường.
Chưa kịp xuống tầng thì cửa phòng đã bị gõ, trời vừa mới sáng không được bao lâu, Nguyễn Minh Tú nhíu nhíu lông mày, lúc này nếu không có chuyện gì thì bình thường sẽ không tìm đến cô ấy, sợ là Nguyễn Kiến Định đã xảy ra chuyện!
Đột nhiên suy nghĩ này lóe lên trong lòng của Nguyễn Minh Tú nhưng đã bị cô ấy xua tan, cô ấy lắc đầu của mình, không muốn để cho mình suy nghĩ miên man, dứt khoát đi tới cửa, nhưng cũng không mở cửa mà trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Thưa mợ, bây giờ em gái và bố của mợ đang chờ ở dưới tầng, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với mợ, khi trời chưa sáng hai người đó đã tới, lặp đi lặp lại thúc giục nhiều lần, nếu mợ đã rời giường thì xuống xem một chút đi!”
Lúc này lời nói của người hầu có chút khó xử, ngữ điệu cẩn thận từng li từng tí, còn kèm theo vẻ lo lắng ở bên trong.
“Để bọn họ đợi thêm lát nữa rồi về đi, nói là tôi còn chưa tỉnh, bảo.
bọn họ có chuyện gì thì có thể nói với quản gia, quản gia sẽ truyền đạt y xì lại cho tôi.” Lần trước gặp mặt thực sự rất không vui vẻ, đến bây giờ Nguyễn Minh Tú vẫn còn có chút bài xích, vừa nghe thấy hai người này tới đã phản xạ có điều kiện không muốn đi gặp, ai biết được hai người này lại gây ra chuyện phiền toái gì!
Điều kiện tiên quyết là chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, cô ấy sẽ không đi gặp hai bố con này, đơn giản chính là gây thêm phiền phức.
cho mình.